ditmecodosaovang

Freedom, Democracy, No Communism for Vietnam

súc vật thích nhất hạnh phản chiến thời cộng hòa tay sai súc vật hồ chí minh trong phật giáo ấn quang súc vật

suc-vat-thich-nhat-hanh-tay-sai-suc-vat-ho-chi-minh
súc vật thích nhất hạnh phản chiến thời cộng hòa tay sai súc vật hồ chí minh trong phật giáo ấn quang súc vật


ĐÔ LA TRONG BIỂN LỬA ! – TRƯƠNG MINH HÒA ( Tinparis.net)

” BẢ NHÁT Chân không, lừa BÁT NHẢ.
GIÀ ĐI Nhất Hạnh, phỉnh DI ĐÀ”

Một người trong lớp áo tu sĩ, núp bóng Phật Giáo, thuộc khối Ấn Quang là Nguyễn Xuân Bảo, hay có tài liệu gọi là Nguyễn Đình Bảo, sinh năm 1926 tại làng Minh Hương, quận Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên, tuy nhiên chánh quán thì ở Thanh Hóa, và bên ngoại thuộc làng Lệ Lộc, quận Gio Linh, tỉnh Quảng Trị. Từ năm 1942, không biết có giác ngộ thật sự hay là những lý do thầm kín nào, mà chàng thanh niên nầy” cạo đầu” mặc áo cà sa, nhưng chưa hẳn là” cầu đạo” như một số người muốn tim đường giải thoát khỏi kiếp luân hồi. Chàng tu sĩ trẻ ở nhiều chùa tu học, đầu tiên là chùa Bảo Quốc, rồi Từ Đàm, Từ Hiếu… đó là tu sĩ Thích Nhất Hạnh, có hiệu là Trừng Quang, học đạo và học chữ tại chùa, nhờ tiền” cung dưỡng” của Phật tử, biến thành” cúng dường” cho có vẻ là linh thiêng nên trở thành mối lợi lớn giúp giới thầy tụng, thấy cúng trở thành tư bản Phật Giáo, là do Phật tử đầy lòng” trọng Phật kính tăng” một cách máy móc” đãnh lễ” trường kỳ.

Đến năm 1959, đổ bằng cử nhân văn khoa tại Sàigòn và năm 1961 được chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cấp học bổng du học tại tiểu bang New Jersey, với môn” Tôn Giáo Đối Chiếu” tại đại học Princeton. Tuy nhiên, tu sĩ trẻ nầy chỉ được giới Phật tử biết đến sau khi xuất bản quyển sách mang tựa là:” Đạo Phật Ngày nay”, nên sư trẻ được” bưng bợ” khá kỷ, không biết do các thế lực đen, thế lực đỏ nào” trèo cao, lặn sâu” trong hàng chức sắc cao cấp lãnh đạo như Thích Trí Quang, Thích Minh Châu…nên được” đặt cách” cho vào ngồi trong” chiếu chiếu manh tự biên tự diễn” một cách” không người lái” trong nhóm Thiền Vi được Phật tử thời đó tôn sùng phong trào” trí thức Phật Giáo” cùng với Phạm Công Thiện (được tâng bốc là triết gia, nghe đâu đi tu không phải vì giác ngộ mà là không muốn tham dự vào công cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc? Nay hoàn tục), Tuệ Sĩ, Phạm Thiên Thư, Trụ Vũ…..

Sư trẻ đã sớm giác ngộ chân lý” triết học Marx Lenin bách chiến bách thắng, vô địt, ra địt, sáng địt, chiều địt, địt tứ thời mãi, bất kể mùa nào của chủ địt Hồ Chí Mén dạy đĩ” nên nghe đâu từng vào rừng Tây Ninh để” tầm đảng học Bác” sau trở thành” tu sĩ nói sảng” mà lòng tự mãn là” cao tu” lẫn” tu cao” theo cái thiền định theo” định hướng xã hội chủ nghĩa” hổ trợ cho Mặt Trận Dân Hại Khủng Bố Miền Nam, nhằm ru ngủ, kêu gọi thanh niên trốn lính để lo báo hiếu, là tuyệt tác” Bông Hồng Cài Áo” và hình như sau 1975, được các đỉnh cao trí tuệ loài đười áp dụng trong việc dùng khẩu trang bịt miệng nằm dọc của phụ nữ miền Nam vào mỗi tháng có vấn đề” hội ý” có treo cờ đỏ trước cửa hang Pác Pó, thế là trở thành” Tã Hồng Cài Háng”, mỗi khi đi ngang qua đống rác, bị đổ thừa là” do tàn dư chế độ Mỹ-Ngụy để lại”, trong công việc phòng chống dịch tể, ôn dịch vật.

Với tiếng tăm, nên được cấp trên cho dạy vài giờ ở Đại Học Vạn Hạnh và nơi nầy sư trẻ đã sớm” giác ngộ” chân lý trong việc” đi sát đáy quần Hồng” mà đắc quả” thiền Tiếp Hiện” cũng với một Phật tử trẻ gốc Bến Tre, có tên Tây là” Đóa Hoa Nhỏ” ( Fleurette), cả hai cùng nhau” điều phối” luyện tập môn thiền, áp dụng nguyên tắc” Khí và Công” trong” âm-dương giao hợp hòa giải” theo định hướng” tâm thân trường khoái lạc” để tìm về bến giác, mà mục đích yêu cầu tối thượng của môn tu nầy là biến Bể Khổ thành” bể sướng” là cái NHÂN và đưa đến cái QUẢ là biến chúng sanh thành chúng đẻ. Chính vì sự giác ngộ và đắc quả” đạo ù ù” trong thiền Tiếp Hiện, hai người dường như cũng đã cùng” dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường” của tập” đồ hình Tố Nữ” mà sư Tàu Thích Đại Sán mang dâng cho chúa Nguyễn Phước Chu để được” cúng dường” 5 ngàn lạng vàng, nên các sư” thượng cấp” và sư thủ trưởng như Thích Minh Châu….cảm thấy” thanh tâm trường lo sợ” nên bèn đưa qua Pháp để” tu hành” và đến sau 1968, thì tín nữ” Chưn Không” được đưa sang để cùng nhau” tịnh thất” dài dài cho đến ngày nay.

Từ khi ra ngoại quốc, hợp cùng với cư sĩ Võ Văn Ái, trong phong trào phản chiến, phụng sự bác đảng” hoạt động tích cực; vào năm 1967, Nhất Hạnh động não, động bi, động” giái”… cho ra cuốn” Hoa Sen Trong Biển Lửa”, mà theo diễn đàn Tôn Giáo Á Châu tiết lộ là được chuyển ngữ ra nhiều thứ tiếng, nên đây là tài liệu” cực kỳ dối trá” để chụp mũ chính quyền miền Nam đàn áp tôn giáo, bất kể năm 1966, miền Nam do thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ điều hành với chức” chủ tịch Ủy ban Hành Pháp Trung Ương, là một” đứa con Phật” ( Buddha Child), nào có đàn áp Phật Giáo, thế mà cũng làm loạn” biến động Phật Giáo Miền Trung” với chiến dịch mang bàn thờ Phật xuống đường, giết người, mưu toan tách rời miền Trung để dâng cho Việt Cộng. Hoa Sen Trong Biển Lửa, xuyên tạc, chụp mũ miền Nam tự do, vu khống tổng thống Ngô Đình Diệm, nói toàn là chuyện bia đặt, không bao giờ đá động tới sự đàn áp tôn giáo dã man và” cực kỳ tàn bạo” ở miền Bắc do chế độ vô thần, còn cho tên Hồ Bất Nhân là yêu nước, nên quyển sách nầy được đánh giá là” cực kỳ lếu láo”, một thời được giới báo phản chiến khuynh tả dùng làm tài liệu để xuyên tạc cuộc chiến bảo vệ lý tưởng tự do của dân quân miền Nam và đồng minh. Được biết, thời hội đàm tại Paris, Nhất Hạnh cùng với cư sĩ họ Võ, một số tay tả phái gốc Vẹm, Việt kều yêu nước… biểu tình, đánh phá, ủng hộ cho Cộng Sản. Cuộc chiến Việt Nam vào những tháng cuối cùng, cũng bị đánh phá đồng nhịp với” mục đích yêu cầu” của Cộng Sản, sau khi hiệp định Paris ra đời vào ngày 27 tháng 1 năm 1973, nên vào tháng 10 năm 1974, Thích Nhất Hạnh dùng diễn đàn Phật Giáo ở Tokyo để kêu gọi Mỹ rút hết quân hết để cho Việt Cộng dể” tiến vào Saigon, trận cuối là trận nầy” và ý đồ ấy đã biến thành hiện thực

Sau năm 1975, thì Thích Nhất Hạnh cùng với các tu sĩ bỗng trở thành” tịnh khẩu” trước sự đàn áp tôn giáo dã man, trong đó có phật Giáo, tuy nhiên lòng vẫn luôn giác ngộ đảng, đạt quả Bác, nên lúc thời cơ thuận tiện là” phát huy”, đó là lúc Hoa Kỳ thời nhiệm kỳ đầu của tổng thống George.W.Bush, bị khủng bố tấn công ngay trên đất Mỹ và mở cuộc tấn công vào sào huyệt Al Qaeda, Thích Nhất Hạnh bèn bay sang Mỹ, bỏ ra 45 ngàn Mỹ Kim để đăng báo, tiếp tục đánh phá quân dân miền Nam và đồng minh, dù cuộc chiến đã đi qua, đúng là thù dai như Việt Cộng, nên Nhất Hạnh lếu láo với luận điệu như trước, dù chuông có thể bể, mõ có thể rè, song lối láo khoét không bao giờ thay đổi: Trong trận Tết Mậu Thân 1968, có vài du kích bắn vu vơ ở dưới, mà Mỹ đem bom dội, tàn phá cả tỉnh Bến Tre, làm hư hại 300,000 căn nhà…. đây là lối đánh trống lảng để khỏa lấp tội ác của đảng Cộng Sản, tàn sát hơn 4 ngàn thường dân ở Huế trong trận nầy và đây cũng là đòn thâm độc nhằm tạo sự thù ghét của dân Mỹ đối với người tỵ nạn Việt Nam, khi có sự hiểu lầm là” Nhất Hạnh là người Việt” lại phản đối cuộc chiến chống khủng bố ở A Phú Hãn. Vẫn một lòng” trung với đảng, hiếu với bác, Phật tử nào cũng đánh lừa, tiền cúng dường nào cũng thu gom, lợi lộc nào cũng ôm hết” như mục tiêu: ” đảng cần Nhất Hạnh có, đảng khó có Nhất Hạnh”, thế là sư trở về 2 lần, nhất là lần sau cầu siêu” hòa hợp hòa giải” giữa những người vị quốc vong thân và hồn ma đám bộ đội, khủng bố, công cụ đảng, quân hại nhân dân, tiếp tay bán nước cho ngoại bang.

Thích Nhất Hạnh được đánh bóng tối đa, một thời sôi nổi về vụ một nhà tỷ phú Ấn Độ, bỗng giác ngộ quyển sách” Đường Xưa Mây Trắng” và muốn quay thành phim, được tờ báo Người Việt ở California, ở Úc có đài SBS đánh bóng tối đa. Vụ nầy gây ồn ào và nay thì” xin thời gian qua mau” khi dối trá càng cao, nên nay coi như là” Đường Xưa Mây Xám”. Tuy nhiên ý đồ phong quân hàm” bồ tát” vẫn được tiếp tục, nên trong số những người mê thầy, có người tin là Nhất Hạnh là Phật Sống như đức Đạt Lai Lạt Ma ở Tây Tạng; tuy nhiên, vị lãnh đạo tinh thần Tây Tạng khẳng định trên hệ thống truyền thông thế giới là” tu sĩ bình thường” ( humble monk) chớ hổng phải là” living Buddha”. Đài tàn hình SBTN ở Hoa Kỳ, có lần đưa đệ tử của Nhất Hạnh là Hoằng Trường lên quảng cáo và người nầy phong Nhất Hạnh với quân hàm” bồ tát” tại thế.

Trong những tháng giữa năm 2009, bỗng nhiên tình hình sôi động như câu:” chơi dao có ngày đứt tay” là vụ tu viện Bát Nhả ở tỉnh Lâm Đồng, sau khi tình ĐỒNG ĐẠO thành ĐÀO-ĐỘNG giữa các phe trong” Phật Giáo theo định hướng xã hội chủ nghĩa” nổ lớn tại Việt Nam. Theo nhận định khách quan, thì Đảng cướp Cộng Sản không bao giờ có tình nghĩa, mà chỉ có tranh chấp, giành giựt quyền lợi, nên tình ĐỒNG CHÍ luôn trở thành ĐÌ CHỐNG giữa các phe thân Nga, Tàu trước đây và nay kéo dài, đám cán bộ quyền lực bị đám vô quyền, phục viên chống để tranh giành; đám vô quyền khéo léo, ngụy trang, biến thành phản tỉnh, chống tham nhũng, các đồng chí cầm quyền, nên người Việt hải ngoại cần thận trọng, coi chừng bị lọi vào cuộc tranh chấp nội bộ đảng, thì làm sao có dân chủ tại quê hương?.

Do đó, hai phe mạo danh Phật ở trong nước và hải ngoại có lúc cũng phải” cạo đầu, rủ áo cà sa mà ra đi” cũng là điều nằm trong vòng” qui luật” của đảng, nên từ đó mới có tình trạng đạo đức Phật Giáo ngày nay:” không có tình đồng đạo vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi mà thôi”. Ban đầu, thượng Tóa Thích Đức Nghi sang tận Làng Mai hợp tác trong tình thần” hữu nghị” như chuông với mõ, như tương với chao và được tài trợ về Việt Nam, phát triển thiền” Tiếp Hiện” và được Làng Mai đã chi ra tới 14 tỷ đồng bạc Hồ Chí Mén, xây dựng tu viện Bát Nhả tại tình Lâm Đồng có vẻ qui mô, tiện nghi, và con số môn sinh lên đến 400, gần một tiểu đoàn” tăng sinh” thân làng Mai vừa tu vừa tập và đương nhiên được bên ngoài hổ trợ tài chánh từ bên ngoài….rồi bỗng nhiên đất bằng dậy sóng qua việc các lực lượng công an và xã hội đen, hình như là cũng nằm trong giáo hội nhà nước, cũng là” bầu bạn Làng Mai” cả, đồng loạt mở cuộc” tổng công kích vào tu viện Bát Nhả” làm tả tơi tiểu đoàn tăng sinh gốc làng Mai….

Việc nầy cũng không khác gì thời 1979, Trung Cộng dạy cho đàn em theo Liên Sô là Việt Nam một bài học, dù hai nước đều có chân trong Liên Hiệp Quốc, nhưng Việt Cộng” đéo dám la” mà chỉ hát hò trong nước bằng bài :” không được đụng tới Việt Nam” hay cùng lắm là chửi một mình trên các đài phét thanh nội địa:” bọn lưu manh bành trướng Bắc Kinh với mộng bá quyền”. Kỳ nầy, trước sức tổng tấn công tu viện Bát Nhả bằng các” lực lượng chánh qui công an, du kích côn đồ..” qua sự: nhất trí” của giáo hội trong nước; nhưng làng Mai phản ứng nhẹ nhàng là” cầu nguyện” thì” tình hình làm gì đổi ngược được?”. Trước 1975, khối Ấn Quang, là đồng đạo và cũng là đồng chí của Nhất Hạnh, vu khống, xuyên tạc chính phủ, quân dân miền Nam, họ hành động mạnh: biểu tình, mang bàn thờ Phật xuống đường, đánh phá, tự thiêu, phao tin đồn nhảm để gây kích động hận thù giữa Phật và Thiên Chúa và ở hải ngoại, Nhất Hạnh, Võ Văn Ái….biểu tình chống miền Nam và thế giới tự do, nhất là tại hội đàm Paris…nay thì phản ứng quá yếu, chỉ cầu nguyện và tối đa là vận động xin chữ ký ( lối nầy của băng đảng Con Chim Không Cánh làm từ hơn 20 năm qua, mà không bao giờ có kết quả). Nếu muốn giống lên tiếng chuông làng Mai, thật sự phản đối cảnh đàn áp tu viện Bát Nhả, thì làng Mai có hành động cụ thể như:

-Huy động tăng thân, tăng sinh….biểu tình trước sứ quán Việt Cộng tại nhiều nơi trên thế giới.
-Nếu cần cũng chế xăng tự thiêu như Thích Quảng Đức đã từng làm ở Việt Nam và 5 tháng sau thì Dương Văn Minh ( kẻ thân Ấn Quang) cầm đầu các phản tướng, phản tá đảo chánh, làm suy yếu và đưa đến khủng hoảng chánh trị, là một trong những nguyên nhân làm mất miền nam ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Nếu không hành động mà cứ cầu nguyện, ngầm đi xin chữ ký, thì quả là khôn nhà dại chợ. Cứ yên chí và” thanh tâm trường an lạc” là biểu tình trước các sứ quán Việt Cộng ở các nước Tây Phương, không sợ công an, bộ đội quân hại nhân dân và côn đồ như trong nước, làm sớm càng tốt, chứ đừng biểu tình trước sứ quán Trung Cộng như một số tỗ chức cò mồi, băng đảng Con Chim Không Cánh là trớt quớt đấy.

Trước đây, Nhất Hạnh có” Hoa Sen Trong Biển Lửa” đánh phá miền Nam và nói theo giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, cùng với các nhà” ngôn ngữ học có trình độ cao” với: chicken soup dùng cho câu” Hồi Chuông Thiên mụ CANH GÀ thọ sương”, hay giới Anh ngữ thực dụng nhan nhản tại các nước, hay nói: Road die, tức là” xe nằm đường” với cảnh sát….nên đây có thể là:” Mulberry in the sea of fire” tạm dịch là:” Trái Dâu trong biển lửa”, cho nên, kỳ nầy Nhất Hạnh là” multi-millionaire Buddist” nghe đâu tài sản lên đến hơn 300 triệu Mỹ Kim gồm các chùa, tự viện, đạo tràng ở Pháp, Mỹ….nên khi mang tiền về đầu tư tại Bát Nhả, cũng đã bị các đồng đạo gốc đảng, đánh tư sản tả tơi, đúng là ” Đô La trong biển lửa”./.

TRƯƠNG MINH HÒA
Ngày 30.09.2009

http://tinparis.net/vn_index.html

September 30, 2009 Posted by | súc vật thích nhất hạnh phản chiến thời cộng hòa tay sai súc vật hồ chí minh trong phật giáo ấn quang súc vật, suc vat thich nhat hanh tay sai suc vat ho chi minh, ĐÔ LA TRONG BIỂN LỬA ! - TRƯƠNG MINH HÒA ( Tinparis.net) | , , | Leave a comment

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo! – Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo! – Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Nếu con người khi mới sinh ra là, « Nhơn chi sơ tánh bổn thiện »; thì một Phật tử bình thường, hoặc một người khi mới «Thí phát Quy y » họ cũng có thể là một con người lương thiện, họ đều biết trong « Ngũ giới » của nhà Phật, trong đó có « Cấm sát sinh – Cấm vọng ngữ ». Nhưng tiếc thay, vì sau khi họ đã gia nhập vào băng đảng của Ấn Quang rồi, thì gần hết họ đã trở thành những kẻ chuyên môn đi giết người vô tội và nói láo.

hoathuongdonhau

suc vat thich don hau tay sai suc vat ho chi minh

Thichducnhuan

suc vat thich duc nhuan tay sai suc vat ho chi minh

ThichNhatHanh_2

suc vat thich nhat hanh tay sai suc vat ho chi minh

ThichTriQuang2

suc vat thich tri quang tay sai suc vat ho chi minh

Những tên nổi tiếng như: Thích Đôn Hậu, Thích Trí Quang, Thích Trí Dũng,Thích Đức Nhuận, Thích Thiện Minh v…v…. Riêng hai tên Thích Nhất Hạnh và Thích Thiện Minh, trong cái gọi là « Hội nghị Tôn Giáo và Hòa Bình » tại Nhật hồi đầu tháng 10-1970, để sau đó chúng đã đẻ ra cái gọi là « Phái đoàn theo dõi Hòa Đàm Paris », mục đích là để hậu thuẫn cho Cộng sản Hà Nội. Điều này đã chứng tỏ Ấn Quang đã liên kết chặt chẽ với Cộng sản Hà Nội, bọn chúng đã biết trước về Hòa Đàm Paris, nên đã chuẩn bị trước cho bộ tứ Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Tâm ở trong cái « Hội Nghị Tôn giáo và Hòa Bình » này.

Vì khó có thể kể cho hết những tên đã từng làm giặc trong băng đảng Ấn Quang; bới chúng quá nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói đến một số tên với những điều mà chính chúng cũng không làm sao chối cãi cho được như:

Thích Nhất Hạnh, với những lời láo khoét như sau:

« Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ. Trên xe, một thiếu phụ ôm con, bên cạnh là bà mẹ già. Chiếc xe chất đầy tài sản của họ . Từ trên trời cao, một chiếc trực thăng Mỹ bỗng sà xuống, tiếng máy nổ và tiếng cánh quạt đinh tai nhức óc. Những con bò kéo xe sợ hãi, chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất. Mấy người lính Mỹ từ trực thăng bước xuống. Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ. Hai người đàn bà khóc lóc van xin, nhưng vô ích. Cuối cùng người thiếu phụ phải trao đứa con nhỏ cho bà cụ già, rồi để cho mấy người lính Mỹ đẩy lên trực thăng bay đi mất ».

Vậy, chúng ta hãy tưởng tượng thử xem:

1*__ « Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ… », Thích Nhất Hạnh tả như thấy trước mắt, thế mà hắn không viết ra được cái tên của làng ấy ở đâu? Mà chắc Thích Nhất Hạnh muốn nói đến một « làng nhỏ » trong cái đầu óc ngu xuẩn của hắn là nó ở trong một vùng mất an ninh do Việt cộng kiểm soát, chứ những nơi do chính quyền Quốc Gia kiểm soát thì không bao giờ có cái chuyện ấy xảy ra cho được.

2*__ Chiếc trực thăng của Mỹ không bao giờ dám hạ cánh xuống trên một con lộ, ở một làng nhỏ nơi Việt cộng kiểm soát, nếu không muốn bọn du kích Việt cộng chúng xúm nhau làm thịt.

3*__ Một chiếc xe bò, thì làm gì có tới « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán », vì ai cũng biết những chiếc xe bò ở những « làng nhỏ » chỉ có từ một, đến hai con bò kéo xe, chứ làm gì có đến « những con bò », là nhiều con bò; rồi « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất ». Như thế, ta thử hỏi, những con bò kéo xe, cổ của chúng đều bị cột dính vào những chiếc xe bò; vậy, khi những con bò này chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất, thì chắc chắn là chiếc xe bò cùng đồ đạc sẽ đè hai người đàn bà và em bé ấy, không chết thì cũng bị trọng thương; nhưng Thích Nhất Hạnh đã nói cả hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia lại không có bị trầy sướt một tí gì cả, mà còn bình tỉnh để « khóc lóc van xin những người lính Mỹ » nữa chứ.

4*__ Thích Nhấy Hạnh đã viết « mấy người lính Mỹ » là bao nhiêu??? Nên biết, Trực thăng của quân đội Mỹ có nhiều loại, nhưng không có nhiều người ở trên một chiếc trực thăng Rồi « Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ ». Vậy, những «mấy người lính Mỹ » đó « họ nói rõ » là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Tiếng Anh, tiếng Pháp, hay tiếng Cà-Tu …??? Và hai người đàn bà đã khóc lóc van xin với mấy người lính Mỹ là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Thật quái đản, hai người đàn bà nhà quê « tại một làng nhỏ » nào đó trong cái bộ óc chó của Thích Nhất Hạnh này, lại có thể nói chuyện « van xin » với người Mỹ một cách dễ dàng như vậy được?!

Trên đây, là một trong vô số những chuyện láo khoét của Thích Nhất Hạnh. Nhưng hình như có một số người đã tin vào tên Đại Láo này, như vừa qua Thích Nhất Hạnh và Cộng sản Hà Nội đã tung tin là « tăng thân Bát nhã » của Thích Nhất Hạnh bị Việt cộng trục xuất. Cái chuyện « trục xuất » chỉ là một trò để lừa bịp thiên hạ.

Vì thế, chỉ khi nào Thích Nhất Hạnh chứng minh được một cách chính xác, về những điều mà hắn đã viết về hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia, cũng như chiếc xe bò, mà tôi đã nói ở trên là thật, thì chuyện « Việt cộng trục xuất tăng thân » của hắn mới là thật.

Còn một điều nữa là khi cái gọi là « Hội nghị tôn Giáo và Hòa Bình » gồm có bộ tứ: Thích Huyền Quang, Thích Nhất, Hạnh, Thích Thiện Minh, Thích Minh Tâm. Tại « Hội nghị » này, cả bộ tứ này đã đòi hỏi những điều giống như của Việt cộng đã đòi hỏi, và Thích Nhất Hạnh đã phát biểu trước báo chí của ngoại quốc bằng tiếng Anh như sau:

« I would like to repeat that this proposal is not made only by the Vietnamese Buddist delegation at this conference but is the proposal made by the whole Unified Buddist Church in Vietnam in accordance with many other Catholics, Caodaists and Taoists in VietNam.”

(Tôi muốn nhắc lại là đề nghị này chẳng phải chỉ riêng của phái đoàn Phật giáo tham dự hội nghị này, mà là đề nghị của toàn thể giáo hội Phật giáo Thống nhất ở Việt Nam với sự đồng tình của rất nhiều người Công Giáo, Cao Đài và Lão giáo khác ở Việt Nam).

Sau đó, khi bị các báo chí hỏi, có phải Phật giáo Thống nhất có quyền đại diện cho toàn thể nhân dân và Phật tử Việt Nam hay không? thì Thích Thiện Minh đã nhanh nhẩu trả lời bằng tiếng Việt như sau:

“Phật giáo đã đại diện cho toàn thể nhân dân Việt Nam từ 11 thế kỷ rồi, và tuy ở Việt Nam cũng có một số các tổ chức Phật giáo khác, nhưng chỉ có chúng tôi là có quyền đại diện cho Phật giáo và Dân tộc Việt Nam mà thôi.”

Câu nói trên đây, đã cho mọi người đều thấy được Thích Thiện Minh đã lộng ngôn và vọng ngữ đến cái mức độ không còn biết dùng đến một từ ngữ nào để nói. Song cho đến hôm nay, thì chứng nào vẫn tật nấy, mà xem ra cái loại siêu vi nói láo nầy chúng đã nhiễm sâu vào đến tận xương, tận tủy của bọn Ấn Quang; như Thích Quảng Độ đã nói:

“Vì ở tù nên không có cả dao, kéo để cắt tóc, cạo râu – Tôi làm bốn trăm bài thơ mà chỉ để ở trong đầu, rồi còn đánh mục lục từ số một, số hai, số, ba … cho đến thứ bốn trăm”.

Riêng về cái chuyện ở tù không có dao, kéo để cạo râu và cắt tóc, mỗi lần nhớ đến là cứ làm tôi buồn cười quá đi thôi. Nên nhớ, sau ngày 30-4-1975, đã có không biết bao nhiêu vị là Quân- Cán- Chính của Việt Nam Cộng Hòa đã vào các nhà tù của Việt cộng, có vị đã ở tù hơn mười năm; nhưng sau khi ra tù có ai thấy vị nào có bộ râu dài như … tóc … của phụ nữ như Thích Quảng Độ đâu??? Ôi! ở tù, rồi về Thanh Minh Thiền Viện, vì không có tiền, nên không có được dao, kéo để cạo râu, cắt tóc; nhưng những hình ảnh đã tràn ngập trên các trang mạng điện tử với hình ảnh của Thích Quảng Độ, một tay cầm loa phóng thanh, tay kia cầm những túi tiền đem phân phát cho “dân oan” giữa ban ngày, ngay trên đường phố!!!

Và cũng vậy, nếu tất cả các vị tù nhân của các trại tù của Việt cộng, mà sau khi ra tù đều có một bộ râu dài như Thích Quảng Độ, thì cái chuyện vì ở tù nên không có dao, kéo để cạo râu, cắt tóc do Quảng Độ và Võ Văn Ái đã nói ra mới là sự thật.

Võ Văn Ái: Đường nào rồi cũng đến … Việt Weekly.

Bởi thầy trò cật ruột, thì phải truyền … nhiễm cho nhau chứ, nên vừa qua Võ Văn Ái đã ngụy biện trên trang điện báo Việt Weekly, vì bài quá dài nên tôi xin trích một đoạn như sau:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng, chứ không phải đòi hỏi cướp chính quyền. Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một Quốc hội Lập hiến. Tôi có thể nói rằng, từ năm 1963 đến bây giờ chưa bao giờ Phật giáo chủ trương cướp chính quyền”.

VoVanAiFaulkner

suc vat vo van ai phan chien thoi cong hoa tay sai suc vat ho chi minh

Võ Văn Ái, lại thêm một lần nói LÁO nữa. Quả đúng như vậy, loại siêu vi nói LÁO này, cứ mỗi ngày chúng càng tăng trưởng nhanh hơn. Điều nầy đã được chứng minh bằng chính những lời của Thích Trí Dũng, người đã dựng Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở miền Nam, chùa đã bắt đầu khởi công từ năm 1958, và chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vì an ninh nên đã đưa tiền cho Thích Trí Dũng để yêu cầu ông ta đi xây chùa nơi khác; song Thích Trí Dũng không chịu, mà vẫn tiếp tục xây chùa, mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng không lấy tiền lại. Sau đó, Thích Trí Dũng còn xây thêm nhiều chùa khác như chùa Phổ Thiên, chùa Phổ Quang v…v… nhưng không phải để thờ Phật, mà để thờ …Việt cộng và súng đạn ở trong chùa. Đặc biệt Thích Trí Dũng đã công khai viết trên sách, báo với cái tựa đề “ Tài Trí Việt Nam”, chính Thích Trí Dũng đã kể lại tất cả căn nguyên, điều đáng kể là Thích Trí Dũng đã nói rõ là đã nuôi giấu tên tướng Việt cộng Trần Hải Phụng, và những tên khác thuộc Lực lượng Biệt động Thành Sài Gòn – Gia Định thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng, và chính Thích Trí Dũng đã cạy nắp mộ của Ông Ngô Đình Cẩn rồi đem súng đạn, chất nổ TNT bỏ vào trong quan tài, để bắt cái xác chết của Ông Ngô Đình Cẩn phải giữ tất cả số súng đạn và chất nổ đó. Để rồi như chính Thích Trí Dũng đã nói và viết:

“ Trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân, 1968: chùa Phổ Quang đã là nơi khai hỏa đánh sân bay Tân Sơn Nhất”

Dù sao, tôi cũng thấy vui, vì chính Thích Trí Dũng đã viết, đã nói một cách công khai về chính sách Tự Do Tôn Giáo, dưới Thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa.

Xin quý độc giả hãy đọc lại bài viết: Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm Cuộc Thảm Sát Mậu Thân, 1968- 2008, mà tôi đã viết vào ngày 26-01-2008, trước Tết Mậu Tý chưa đầy hai tuần lễ, đã được đăng trên nhiều trang điện báo; đặc biệt là trên Hồn Việt có lời đọc của Ông Chính Khí Việt. Tôi muốn nói: Ấn Quang là một lũ bội nghĩa, vong ân. Ấn Quang phải biết, trước ngày 20- 7-1954, Phật giáo chỉ là Hội phật Học Thừa Thiên-Huế. Sau 20-7-1954, dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa, nó đã tiến tới thành “Hội Phật Học Trung Phần”, rồi sau đó Phật giáo đã được tăng trưởng nhanh chóng, các chùa chiền và các Khuôn hội mọc lên như nấm tại miền Nam Tự Do dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa. Như thế, mà tên Võ Văn Ái còn dám Láo Khoét trên Việt Weekly:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…”.

Như vậy, vào năm 1958, Thích Trí Dũng đã nhận tiền của Tổng Thống Ngô Đình Diệm để xây dựng Chùa Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở Miền Nam, và nhiều chùa khác để nuôi giấu những tên Đặc công, Biệt động thành Sài Gòn – Gia Định, thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng; như thế là không có tự do tín ngưỡng hay sao? Vậy mà cho đến bây giờ Võ Văn Ái vẫn còn dám láo khoét công khai trên Việt Weekly, thì thử hỏi tất cả những gì Võ Văn Ái và Thích Quảng Độ đã nói và sẽ nói, thì với thời gian, những con siêu vi nói LÁO này nó sẽ tăng theo đến mức độ nào nữa chứ??? Tôi nghĩ rằng quý độc giả, trong đó có cả những người thân của tôi đã vì bênh vực Võ Văn Ái mà đã giận hờn tôi; song tôi vẫn tin rằng sẽ có một ngày rồi các vị ấy, sẽ được “khai thị”, sẽ được sáng mắt ra, sẽ thấy, sẽ biết tất cả. Như tôi đã từng viết trước đây: Xin tất cả những người thân của chúng tôi hãy hiểu cho rằng: Từ lúc chào đời, trái tim bé nhỏ của tôi vốn đã khép mình ở phía dưới của khối óc. Chính vì vậy, nên cho dù biết rằng các vị đã rất quý tôi từ bao nhiêu năm qua, nhưng tiếc rằng khối óc của tôi nó lại lớn hơn trái tim đến gấp bội, vì thế, nên tôi phải cam chịu tạm mất người thân của RIÊNG mình, hầu cho trọn vẹn được nghĩa CHUNG. Tôi nhớ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, tức Cô Gái Đồ Long, của Kim Dung, có một câu nói của Trương Vô Kỵ mà tôi rất thích:

“ Nếu không thể chọn được cả hai, thì phải chọn lấy cái lớn hơn”.

Và tôi đã chọn việc CHUNG, vì việc CHUNG là cái lớn hơn, mà tôi đã đặt lên trên hết.

Võ Văn Ái đã ngụy biện cho cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại miền Trung, mùa hè 1966:

Ngoài việc láo khoét “ Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…” Võ Văn Ái còn ngụy biện cho những màn chém giết trong cuộc bạo loạn mang bàn thờ Phật xuống đầy đường, trên các cống rãnh tanh hôi tại miền Trung trên tuần báo Việt Weekly như sau:

“ Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một quốc hội lập hiến”.

Láo, Láo, Đại Láo. Võ Văn Ái là một tên gian manh, láo khoét nhất, có lẽ vì thế mà ông Trời đã đoạn đứt con người của hắn, nên tôi không bao giờ đối diện với Ái cho được. Bởi cố hữu, dù đi hay đứng, tôi cũng đều nhìn thẳng, chứ không nhìn xuống, mà cơ khổ, hễ nhìn ngang thì tôi không bao giờ thấy được mặt mũi của Võ Văn Ái, vì muốn thấy mặt Võ Văn Ái thì bắt buộc tôi phải khom lưng, sụm gối xuống, mệt lắm. Nhưng cái “ tài” nói láo thì tôi xin ngả mũ chào thua Võ Văn Ái. Và chỉ có bọn Việt – gian Cộng- sản, chúng mới gọi chung là “Thiệu-Kỳ” chứ người dân của Miền Nam Tự Do, thì không ai có thể gọi như Võ Văn Ái.

Một điều ai cũng biết là Võ Văn ái đã bỏ nước ra đi từ thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa cho đến hôm nay, Y chỉ biết những chuyện xảy ra trong nước qua những cái loa của những tên giặc Ấn Quang. Thế mà, Võ Văn Ái cũng đã lên án ông Liên Thành. Võ Văn Ái nên nhớ, ông Liên Thành đã sống, đã chiến đấu với cộng sản, để bảo vệ đồng bào tại cố đô Huế, và tôi đây, đã từng bị Việt cộng bắt vào rừng, đã bị Việt cộng đem giam ở dưới hầm đất, tôi cũng đã từng chứng kiến những cuộc thảm sát trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mùa hè 1966, tôi đã thấy tận mắt những màn hành hạ, đánh đập trẻ em bằng gạch, đá, rồi nổ súng giết chết em Lê Quang San, 16 tuổi, học sinh lớp Đệ tứ, của Trường Trung Học an Hải, quận 3, Đà Nẵng, là con của ông bà Lê Quang Khâm, em San đã gục chết ở phía trong cổng chùa Pháp Lâm, tại số 500, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng, chỉ vì cái “tội” chui xuống dưới bàn Phật để tránh đạn của “ Quân đoàn Vạn Hạnh” đã từ trong chùa nầy bắn ra mà thôi. (Xin quý độc giả hãy đọc lại bài Cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường, mùa hè 1966). Mà từ sau ngày 30-4-1975, đồng bào tại xóm chùa này, vì nghèo nên họ đã biến miếng đất nhỏ, trước cổng ngôi chùa này thành một cái chợ chồm hổm, vì chỉ ngồi mà bán những thứ quà vặt; và vì thương tiếc em San, nên những người dân xóm chùa đã đặt tên cho khu chợ nhỏ này là: Chợ Lê Quang San.

Và cũng chính vì cái tên Chợ Lê Quang San nầy, mà trước đây Võ Văn Ái đã giả tạo ra cái “ Thư khiếu nại” rồi nói là của “ Hòa thượng” Thích Quang Thể, đứng đầu Tăng đoàn Bảo vê Chánh pháp ra trước Liên Hiệp Quốc, để đòi phải xóa sạch cái chợ ở trước cổng chùa Pháp Lâm, nơi còn lưu dấu về một cái chết vô cùng đau đớn, với tấm thân quằn quại trên vũng máu, của em Lê Quang San . Mục đích của Ấn Quang qua Võ Văn Ái là để đuổi dân xóm chùa, không cho họ mua bán ở một khu đất nhỏ trước cổng chùa Pháp Lâm, là muốn xóa đi cái tên Chợ Lê Quang San, và để cho người dân Đà Nẵng quên đi về cái chết của em Lê Quang San.

Tôi vẫn nhớ lúc Võ Văn Ái đưa cái “Thư Khiếu Nại” giả mạo nầy của “Hòa thượng” Thích Quang Thể là “ Cố vấn Mặt Trận Tổ Quốc Trung,-Trung bộ” của Việt cộng ra trước Liên Hiệp Quốc, thì tôi đã viết một bài: Thực Chất Của Cái Gọi Là “Tăng Đoàn Bảo Vệ Chánh Pháp”, và đã đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong số 576, từ ngày 16 đến 31-01-2000, nơi trang 11-12-13 tiếp đến trang 75-76. Vì tôi không muốn để cho Võ Văn Ái láo khoét và không muốn để cho Võ Văn Ái, là một tên tàn ác, vô đạo, bất nhân, hắn đã cố tình để Giết em Lê Quang San một lần thứ hai nữa, hầu xóa bớt đi một trong vô số những tội ác của Phật giáo Ấn Quang.

Vây, một lần nữa tôi lại phải xin phép quý độc giả để xin được nói lên những lời này: Hỡi Võ Văn Ái vô lương, tàn ác và bất nhân! Ngươi có nghe chăng! những tiếng kêu oán hờn, những tiếng rên xiết, đớn đau, trước khi gục chết trên vũng máu, trước khi bị dập đầu, treo cổ, của những trẻ thơ, của những người đã chết thảm dưới những bàn tay của lũ côn đồ của Phật giáo Ấn Quang!!! Tất cả những oan hồn uổng tử ấy, họ sẽ đòi mạng của ngươi và của cả lũ Ấn Quang. Ngươi hãy buông đao đồ tể, hãy sám hối vì ngươi đã từng đứng trong phong trào Phản Chiến, là một cái vỏ bọc cho những hành vi Cộng sản, Vậy, ngươi chính là một tên Phản Quốc, từng tiếp tay với lũ giặc Ấn Quang để giết hại đồng bào vô tội trong suốt cả chiều dài của lịch sử cả nửa thế kỷ vừa qua.

Võ Văn Ái, ngươi hãy nghe đây: Có bao giờ người dân Việt hiền hòa lại có thể “đòi tự do tín ngưỡng – đòi hỏi một chính quyền dân sự và một quốc hội lập hiến”, bằng cách đánh, giết trẻ thơ vô tội, rồi đốt cháy cả Tòa Thị Chính Đà Nẵng, và đốt cháy sạch sẽ luôn cả hai phường Thanh Bồ – Đức Lợi tại Đà Nẵng, 24-8-1964. Ta hỏi ngươi, tại sao các tôn giáo khác như: Cao Đài, Công Giáo, Tin Lành, Hòa Hảo … họ không làm như Phật giáo Ấn Quang??? Điều dễ hiểu nhất là đa số họ không theo cộng sản, nhất là họ không phải là những tên côn đồ, đạo tặc.

Võ Văn Ái nên biết, trong suốt gần bốn thàng Trời, vào mùa hè 1966, Phật giáo Ấn Quang đã chiếm hết thành phố Đà Nẵng, bắt các vị như: Giáo sư Nguyễn Hữu Chi, tỉnh trưởng tỉnh Quảng Nam, ông Lê Nguyên Long, Trưởng ty Thông tin Quảng Nam, Thiếu tá Mai Xuân Hậu, quận trưởng quận Hòa Vang và đồng loạt tấn công các Trụ sở Liên hiệp nghiệp đoàn bắt giam ông Trần Hòa tổng thư ký Liên hiệp nghiệp đoàn, và cũng đã tấn công Trụ sở của Việt Nam Quốc Dân Đảng, thuộc Đảng bộ miền Trung trực thuộc Trung ương Pháp định do cụ Vũ Hồng Khanh lãnh đạo, và đã bắt hàng trăm cán bộ của VNQDĐ, rồi đem giam chung cùng với tất cả các vị là tù nhân Phật giáo, và các vị đã bị đánh đập trong bốn mươi ngày tại chùa Phổ Đà, tức Phật Học Viện Trung Phần ở số 340, đường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng. Nên biết, suốt trong thời gian gần bốn tháng ấy, Ấn Quang đã chiếm giữ và nắm quyền hành trên toàn thành phố Đà Nẵng, kể cả Đài phát thanh, chỉ còn mỗi Phi trường, mặc dù có dự định tấn công, song vì sợ quân đội Mỹ nên chưa dám làm, thì chính phủ đã kịp thời ban hành: Lệnh Hành Quân Đinh Bộ Lĩnh. Vì thế, nên cái gọi là “ Chính phủ miền Trung” do Thích Trí Quang đứng đầu đã tan tành như mây khói. Võ Văn Ái hãy chờ cuốn sách sắp phát hành của ta đây, thì ngươi sẽ được nhìn thấy lại hình ảnh của Thích Thiện Minh, Thích Trí Quang, Thích Nhất Hạnh và cả Thích Huyền Quang “Đệ tứ Tăng thống” của Ấn Quang vào thời trai trẻ, mấy tên này đều đã được Võ Văn Ái đảnh lễ đấy, riêng Thích Trí Quang và Thích Thiện Minh đã từng đi trên con đường Độc Lập tại thành phố Đà Nẵng trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường, mùa hè 1966, mà ngươi đã nói:

“Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một quốc hội lập hiến”.

Nhưng tiếc rằng, người dân Đà Nẵng đã thường nói với nhau: Phật giáo Ấn Quang đã đòi được cái mạng của một thiếu niên Lê Quang San chỉ mới 16 tuổi, đã nằm gục chết ngay ở phía trong chiếc cổng của chùa Pháp Lâm, tức chùa Tỉnh hội, của Giáo hội PGVNTN (Ấn Quang) tại số 500, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng.

Về điều này, tôi đoan chắc không phải một tên Võ Văn Ái, mà bất cứ một tên nào và cả băng đảng Ấn Quang cũng không bao giờ làm được một chuyện, mà xem chừng như dễ dàng, nhưng thực ra là một công việc dời non lấp biển, đó là không bao giờ xóa được cái tên Lê Quang San ở trong lòng của người dân Đà Nẵng. Và chắc chắn sẽ có một ngày nào đó, dù là bao lâu nữa, thì tại thành phố Đà Nẵng sẽ có một nơi để:

Tưởng niệm thiếu niên Lê Quang San: Nạn nhân đã chết thảm dưới bàn tay của Phật giáo Ấn Quang, trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường, mùa hè 1966.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.

http://www.hon-viet.co.uk/HanGiangTranLeTuyen_SuSaiAnQuangLaNhungTenGiacNoiLao.htm

August 27, 2009 Posted by | suc vat thich don hau tay sai suc vat ho chi minh, suc vat thich duc nhuan tay sai suc vat ho chi minh, suc vat thich nhat hanh tay sai suc vat ho chi minh, suc vat thich tri quang tay sai suc vat ho chi minh, suc vat vo van ai phan chien thoi cong hoa tay sai suc vat ho chi minh, Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo! - Hàn Giang Trần Lệ Tuyền | , , , , , | Leave a comment