ditmecodosaovang

Freedom, Democracy, No Communism for Vietnam

Bọn múa gậy vườn hoang – Phạm thắng Vũ

Bọn múa gậy vườn hoang – Phạm thắng Vũ


Lời Mở Đầu của Tác Giả:

Những đảng viên văn hoá CS thường rêu rao là ngành truyền thông trong nước Việt có tới hơn 700 tờ báo (vừa báo giấy lẫn báo điện tử cùng truyền thanh-truyền hình) phục vụ cho đồng bào cả nước. Số lượng báo, đài nhiều như vậy nhưng tất cả đều là báo của nhà nước CS (cách viết giống y chang nhau mà độc giả nói là tất cả các tờ báo đều chỉ có duy nhất một chủ bút (trong nước gọi là Tổng Biên tập) là đảng, nhà nước Cộng Sản VN) và không hề có một tờ báo tư nhân nào cả. Tất nhiên, vì báo chí nằm trong tay họ thì các ký giả, phóng viên đương nhiên phải là người của chế độ. Có người gọi đám nầy là bọn thợ viết hay văn nô tác nghiệp (theo chỉ đạo của cấp trên) để lãnh lương. Khi chế độ CS muốn người dân biết về một chủ trương, một sự kiện gì đó (theo ý nhà nước) thì đám đảng viên đầu lãnh văn hóa sẽ ra lệnh cho các thợ viết, văn nô nầy sáng tác liền (kể cả nói láo, dựng chuyện) vì biết trong nước không có báo chí độc lập nào khác để vạch trần các sự giả dối của họ.

1 /. Gia Đình Đạo Thiên Chúa Lại Là Đảng Viên CS Gương Mẫu.

Ta biết là trong các xã hội Cộng Sản, một người theo đạo Thiên Chúa đã là một sự nghi kỵ, phân biệt của chế độ khi người nầy ở trong bất kỳ một cơ quan-đoàn thể nào của nhà nước. Nếu vì nhu cầu quốc phòng như trong thời chiến mà người có đạo Thiên Chúa đó vào bộ đội (tòng quân, thi hành quân dịch) thì chỉ làm một anh lính trơn. Nếu người đó muốn học trường võ bị để thành một sĩ quan quân đội? Đừng hòng. Các trường võ bị đâu có tiêu chuẩn dành cho con em người theo đạo Thiên Chúa. Bên các ngành an ninh hay công an thì còn khó gấp bội. Người theo tôn giáo như Thiên Chúa đừng mong được lũ CS ở đấy ngó tới. Đó là sự thật mà ai cũng biết và ở nước Việt thì cũng tình cảnh y như vậy.

Vậy mà có một gia đình vừa là tín đồ đạo Thiên Chúa lại vừa là … một gia đình đảng viên CS (2 vợ chồng và 5 người con đều là đảng viên CS gương mẫu). Đó là gia đình ông Trần Quốc Vượng (trùng tên với nhà sử học Trần Quốc Vượng đã quá cố) tại thôn Đồng Trì, xã Tứ Hiệp, huyện Thanh Trì (không cho biết tên tỉnh). Vợ của ông nầy vào đảng Cộng Sản VN từ năm 20 tuổi và bà mới vừa nhận huy hiệu 40 tuổi đảng lúc gần đây.

Bithuchibo

Hình ông Bí thư chi bộ Đảng CS thôn Đồng Trì kiêm tín đồ đạo Thiên Chúa.

Xin các bạn đọc vui lòng click vào đường link để xem bản tin.

http://www.anninhthudo.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=34033&ChannelID=92

Ông tín hữu Thiên chúa giáo Trần Quốc Vượng nầy không phải là một đảng viên CS bình thường đâu nghe bà con. Ông còn là … Bí thư chi bộ đó. Bí thư chi bộ là chức của một đảng viên CS được các đảng viên cấp trên chỉ định để thay mặt đảng mà coi sóc, chỉ đạo, chỉ huy một số đảng viên trong khu vực hay trong một đơn vị … Thế mới ghê khiếp. Ông Vượng còn được … chụp hình chung với các tay đầu lãnh CS Hà Nội như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng nữa. Lão tín đồ Thiên Chúa Giáo nầy mà được làm bí thư chi bộ thì chắc đám đảng viên CS ở địa phương đó đã bị …cụt hết tay hay sao nên mới đành để yên cho lão chức vụ đó?

Có chuyện lạ là trong nhà ông Trần Quốc Vượng nầy không thấy báo đảng nói có dựng bàn thờ Chúa Giê Su hay Đức mẹ Maria (điều thường thấy trong gia đình các tín đồ đạo Thiên Chúa) không mà lại chỉ có treo hình lão già xứ Nghệ (cả hình lão đang đọc sách) ở các nơi trang trọng.

Có một chút lấn cấn trong chuyện của lão Trần Quốc Vượng nầy là thực sự lão (và gia đình) có là một tín đồ Thiên Chúa Giáo thuần thành hay chỉ là một đảng viên nhận lệnh đảng Cộng Sản mà gia nhập đạo để hoạt động giống như trường hợp của các linh mục (có đảng tịch) Trương Bá Cần, Phan Khắc Từ, Huỳnh Công Minh … tại miền Nam VN. Các linh mục kiêm đảng viên đảng Cộng sản VN này (ngoài vụ coi xứ đạo) còn kiêm nhiệm thêm chức vụ Đại Biểu Quốc Hội (bù nhìn) của nhà nước Cộng Sản VN nữa chứ.

Không có báo chí tư nhân (độc lập, không ăn lương nhà nước) cạnh tranh thì đâu có sợ ai viết bài phản bác nên các tờ báo đảng trong nước mới dám viết những bài thuộc loại … lá cải như vầy.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Dec 15, 2008.
(còn tiếp)


2/. Quản Giáo (Công An Cộng Sản) Rất Quý Mến Anh-Chị.

Những ai đã từng (bị) … vướng vòng lao lý của bọn CS Việt Nam đều thấy rõ một điều là địa ngục nếu có thật thì chính là các trại tù CS và bọn hung dữ, độc ác nhất chính là bọn cai tù CS. Những người vì phạm tội hình trong xã hội nên phải bị thụ án, phải chịu tội họ đã làm trong nhà giam nên quản giáo phải hành hạ họ. Lý luận như vậy nhưng dẫu sao họ cũng là người. Trừng phạt chỉ có lúc chứ không thể kéo dài. Đó là những phạm nhân thật sự còn có những người chẳng hề phạm tội gì mà vẫn phải đi tù mà tù trong những điều kiện cơ cực nhất. Ăn đói, lao động chết bỏ mà hàng ngày hai lỗ tai còn phải nghe ra rả lời chửi bới của bọn quản giáo coi tù. Những tù nhân nầy phải vào tù vì lý do duy nhất chỉ vì là nhân viên, viên chức trong xã hội miền Nam VNCH. Đó là những người tù cải tạo.

Chưa có ai thống kê được hiện nay tại VN có bao nhiêu trại giam? Ngoài những trại giam chính như Bố Lá, Đồng Hoà, Tân Hiệp (trong miền Nam), Chí Hoà, Đại Lợi, Phan Đăng Lưu (ở thành phố mang tên lão già), Thanh Cẩm (ở miền Trung), Thanh Xuân, Ninh Khánh (ngoài miền Bắc) thì còn bao nhiêu trại tù lẩn khuất trong các cánh rừng hay trong các nơi đèo heo hút gió trên khắp nước Việt. Tại sao có quá nhiều nhà tù trên đất nước ta và tại sao lại có quá nhiều người phạm tội phải vào nhà tù vậy? Cái gì đã xô con người ta lao vào tội ác? Những câu hỏi nầy cần phải có một cuộc điều tra sâu rộng của các nhà xã hội học.

Nhìn các tấm hình dưới đây, sẽ có nhiều người đặt câu hỏi có thực cuộc sống trong các nhà giam đâu có … đáng sợ như lời người dân truyền miệng. Những quản giáo công an lúc nào cũng là những người đầy lòng thương, thông hiểu tình cảnh, tâm lý của phạm nhân. Quản giáo lúc nào cũng thương mến các anh chị, những con người lỡ lầm. Đánh kẻ chạy đi chứ ai nỡ đánh kẻ chạy lại. Câu nói cửa miệng của bọn quản giáo công an CS.

traigiamNinhKhanh

(Trai giam Ninh Khanh)

ketthucngaylaodong

(Ket thuc ngay lao dong)

Phạm nhân” đi dạo mát” sau buổi lao động.

traigiamnam

(Trai giam nam)

Laodongtrongtu

(Lao dong trong tu)

phamnhantheuhang

(Pham nhan theu hang)

traigiamnu

(Trai giam nu)

Dạy nghề cho các phạm nhân.

khamsuckhoechophamnhan

(Kham suc khoe cho pham nhan)

Khám bệnh cho phạm nhân. Các mẹ ở nhà đừng lo, có quản giáo thay người từ mẫu rồi.

http://www.anninhthudo.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=37643&ChannelID=92

Đường link của bài báo

Đọc lý lịch của các tay thủ ác từ các tờ báo trong nước như Công An, An Ninh Thủ Đô, Tuổi Trẻ … thì độc giả sẽ thấy hầu hết các phạm nhân đều xuất thân từ một nơi nào đó ngoài miền Bắc, cái nôi XHCN của nước Việt. Trong số họ, có người từng là bộ đội, công an, đảng viên CS nữa. Cũng dễ hiểu thôi. Sinh ra và trưởng thành trong môi trường vô thần nên họ đâu có các niềm tin về tâm linh. Họ nghĩ: Đời là cuộc đấu tranh sinh tồn và chết là hết nên họ sẵn sàng lao vào tội ác khi có dịp. Rủi “đánh quả” bị thất bai ư! Bị công an tó vào tù thì sẽ gặp các anh quản giáo ” đầy tình người ” và môi trường nhà tù chính là các trường đào tạo phạm nhân thành người hữu dụng cho đất nước theo kiểu của các tay tổ CS Việt Nam từng ở các nhà tù hình sự (thời Pháp thuộc) từ Hoả lò, Lao Bảo, Côn Đảo rêu rao trong các bài viết của họ trước giờ.

Nhưng nhà tù thời còn Thực Dân Pháp và nhà tù thời CS Việt Nam khác nhau xa à nha. Dù bọn Thực Dân Pháp không cùng chung giòng giống, máu mủ với dân Việt mình.

Có người lại nói với PTV là những tấm hình chụp cảnh trong nhà giam mà anh thấy đó chỉ là cảnh được dàn dựng của bọn công an trại giam. Đây là một nghề trong vô số chuyên môn lừa dối của bọn Cộng Sản. Phạm nhân trong hình hầu hết là bọn tù … người nhà. Tức là bọn con ông Sáu cháu ông Năm hay bọn 5 C (Con Cháu Các Cụ Cả) phạm tội mà không thể ” chạy lo lót ngay được ” đành phải nằm ấp ít ngày đó. Người không có cổ có cánh (loại dân ngu cu đen, trên răng dưới … cát tút) rủi sa vào vòng lao lý thì phải chuẩn bị tinh thần và thân xác để đón nhận sự ” ưu ái ” đặc biệt của các tay thợ đánh người từ quản giáo công an lẫn đầu gấu trong phòng giam. Học đan lát làm gì cái nghề nầy trong lúc các làng nghề đan lát còn phải dẹp bỏ khi có các sản phẩm làm từ nhựa plastic. Học thêu khăn để bán cho ai? Hay là các phạm nhân nam và nữ đang thực tập trong các … phân xưởng của các công nhân theo yêu cầu tuyên truyền của bọn công an quản giáo trại giam.

Người dân bình thường trong nước khi thoát khỏi nhà tù, họ mò về được đến nhà thì thân nhân ruột thịt còn nhận không ra. Ba chục tuổi đầu bằng người ngoài năm mươi (dù mới “đi học” có vài niên). Răng cỏ của họ, không hiểu đi đâu hết trơn. Đọc quyển Hồi Ký Bão Lòng (của tác giả Gia Nguyễn) viết về cảnh sống của tù nhân trong các nhà tù ở nước Việt hiện nay ta không khỏi rùng mình vì sự đày ải . Bắt tù nhân phải tắt máy (không được nói chuyện với nhau), tắt pha (cấm mở mắt nhìn), khóa cổ (cấm nghiêng đầu nghiêng cổ), gạt chân chống (cấm co chân) từ bọn đầu gấu (tù cha) trong phòng và sự ăn chặn (bắt người nhà phải đút lót tiền bạc cho công an quản giáo cũng như tù nhân phải cống nạp toàn bộ đồ ăn thăm nuôi (cho đám tù cha trong phòng) để có sự che chở cho bản thân thì việc ở tù của bọn đầu lãnh Cộng Sản năm xưa trong các nhà tù của Thực Dân Pháp cũng như trong trại tù binh Cộng Sản tại đảo Phú Quốc thời miền Nam VNCH trước đây là cách biệt cả một trời một vực. Bọn tù Cộng Sản những năm đó ở tù quá sướng vì chúng không bị buộc phải lao động lại được tự do làm báo, học hành hàm thụ … trong phòng như kiểu tù Con ông Sáu cháu ông Năm trong các hình làm cảnh ở trên đây.

hoikyBaoLong

Hồi Ký Bão Lòng của tác giả Gia Nguyễn.

Thập niên 1990 tại Việt Nam, những người tù cải tạo chỉ cần chứng minh đã ” ủ tờ ” từ ba năm trở lên là đã đủ tiêu chuẩn để chính phủ Hoa Kỳ cho nhận vào định cư (lập lại cuộc đời mới) tại nước họ. Người Việt trong các tổ chức phản cách mạng (tức các tổ chức chống lại bọn CS Việt Nam) khi vượt biên đến trại tị nạn, nếu người ấy chứng minh được bản thân từng bị Việt Cộng cho vào học trong Đại Học Máu (đi tù) ba năm cũng sẽ được UNHCR (Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Về Người Tị Nạn) ban cho quy chế tị nạn luôn. Vậy thì rõ ràng, trại tù và các quản giáo công an Cộng Sản Việt Nam phải là cái gì ghê khiếp lắm mới được Hoa Kỳ cùng cộng đồng quốc tế quan tâm đến kẻ từng ở trong lao cải của bọn Cộng Sản VN. Được chính phủ Hoa Kỳ nhận vào định cư tại nước họ bằng diện tị nạn cũng như được UNHCR công nhận là người tị nạn đâu phải là một chuyện dễ dàng.

Vậy mà có các bài viết như loại kể trên nói về các trại giam cũng như tấm lòng nhân ái của các anh quản giáo công an Cộng Sản VN.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Dec 16, 2008.
(còn tiếp)


3/. Trại Tù Binh Cộng Sản Tại Đảo Phú Quốc Có Thực Là Một Địa Ngục Trần Gian?

Tình cờ PTV đọc được một bài viết có tựa: Lời Kể Của Người Cai Ngục do văn nô Đặng Trung Kiên viết về các tàn ác của lực lượng Quân Cảnh chế độ miền Nam VNCH khi họ canh gác tù binh Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam (Mặt Trận Giải Phóng) tại đảo Phú Quốc trong thời chiến tranh hai miền trước đây. Văn nô Đặng Trung Kiên đã tìm được các cựu binh Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH (vẫn còn sống tại đảo Phú Quốc) để hỏi và đã viết các chuyện về … địa ngục trần gian kể trên.

http://baoin.qdnd.vn/

Đường link của bài viết.

Tác giả bài viết này cũng đã gặp mặt hai cựu binh Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH, là những người từng gác tù CS Việt Nam tại đảo Phú Quốc trong những năm đó. Những người nầy kể là chính quyền miền Nam VNCH rất tôn trọng Công Ước Geneva về tù binh. Chính quyền miền Nam VNCH luôn đối xử nhân đạo với tù binh (vì họ nghĩ Cộng Sản Bắc Việt hay Việt Cộng miền Nam cũng là người Việt Nam) và có cả một chương trình chiêu hồi tù hàng binh CS về với chính nghĩa quốc gia nữa. Đến cuối cuộc chiến tranh, đã có trên 200.000 (hai trăm ngàn) Việt Cộng miền Nam và CS Bắc Việt ra chiêu hồi với chính quyền miền Nam VNCH. Chính quyền miền Nam VNCH khi đó ngoài tình dân tộc ra thì còn bị thêm một áp lực của người Mỹ là phải đối xử thật tốt với tù binh CS (vì chính quyền Mỹ sợ CS Bắc Việt sẽ xử tệ với tù binh lính Mỹ của họ). Những cựu Quân Cảnh đó đã kể cho nghe là bọn tù Cộng Sản không hề bị buộc phải đi lao động chết người như bọn chúng đã đối xử với tù học tập cải tạo sau nầy (sau khi chúng cướp được toàn bộ miền Nam VNCH). Phú Quốc là một hòn đảo, do đó nguồn thức ăn chính là cá biển và bọn tù CS đòi hỏi Ban Cải Huấn Trại phải cho chúng ăn cá Ngừ, cá Thu hay cá Hường … Đây là những loại cá ngon thân nhiều thịt, ít xương. Khi nào nhà thầu mà cung cấp cho chúng loại cá Chỉ vàng (ít thịt nhiều xương) thì chúng không chịu ăn, làm reo tuyệt thực. Bọn chúng còn được chơi bóng chuyền, túc cầu (bóng đá) và học hành (tùy ý) trong trại nữa. Chúng đã lợi dụng việc được tự do học hành nên đã học tập các nghị quyết của bọn đầu lãnh CS Hà Nội (trong cái gọi là Bộ Chính Trị) với nhau trong các sinh hoạt tổ đảng tại phòng giam. Chúng có cả đảng ủy (mà có người gọi trại là đảng quỷ) chỉ huy tất cả tù nhân ở trong trại. Vì đâu mà chúng biết được các nghị quyết của đảng chúng? Có những người lính miền Nam VNCH trong lực lượng Quân Cảnh đã làm tay sai cho chúng. Chính những cá nhân phản quốc nầy đã cung cấp lén lút cho chúng các phương tiên để chúng lắp ráp máy radio trong tù và; Tệ hơn nữa, bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản này đã đánh cắp rồi sao ra toàn bộ danh sách tù binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại Phú Quốc khi đó và chuyển tài liệu nầy cho Việt Cộng nằm vùng trên đảo. Sau đó, bản tài liệu nầy đã được chuyển ra miền Bắc cho bọn đầu lãnh CS Hà Nội rồi chúng chuyển đến tận bàn Hoà Đàm Paris năm 1973 để làm áp lực, buộc chính quyền miền Nam VNCH phải thả toàn bộ đám tù binh của chúng.

Thời gian đó ở đảo Phú Quốc, người Mỹ cũng đã từng cài gián điệp trong vai một tù binh cán binh CS Bắc việt hoặc Việt Cộng miền Nam để dò la tung tích bọn đầu lãnh CS trong trại (đảng ủy) hoặc muốn biết tình hình của bọn chúng (như các âm mưu vượt trại) để phòng ngừa. Lâu lâu có một vài tù binh bị bạn đồng tù CS giết chết bằng cách đâm xuyên đôi đũa qua hai lỗ tai của người tù đó. Không một ai biết nạn nhân đó có thực là gián điệp Mỹ hay chỉ là một cán binh CS mà đã bị đồng đảng phát giác có thái độ … chán chường, bi quan (lập trường chao đảo) hay hết muốn làm người chiến sĩ vô sản nên đã bị cái gọi là đảng ủy nhà giam Phú Quốc ra lệnh xử tử.

nhatuphuquoc

(Nha tu Phu Quoc)

Các bài viết của văn nô CS về cái gọi là địa ngục trần gian Phú Quốc.

(Trai tu Phu Quoc)

Tù CS được ở trong các nhà cao, thoáng mát như vầy và có cả hệ thống nước trong sạch để tắm giặt nữa. Thật khác xa hoàn cảnh của người tù cải tạo VNCH.

BaoCSoConDao

(Bao co so Con Dao)

Báo Xuân có tựa là Xây Dựng của bọn CS làm trong trại tù binh Phú Quốc.

Những cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH nầy còn kể là có lần bọn tù binh CS tuyệt thực mê man thì chính các viên chức Mỹ đã đến áp lực với Ban Cải Huấn Trại phải … thoả mãn các yêu cầu của bọn tù CS. Rồi còn phải nấu cháo gà (hai nồi khổng lồ như nồi nước lèo ở tiệm Phở) cho bọn chúng ăn để chúng mau hồi sức nữa. Chính người cựu Quân Cảnh kể chuyện cho nghe đã ở trong nhóm nấu cháo kể trên. Khi hai nồi cháo nấu chín rồi, ông ta vì quá tức nên đã bắc ghế, đứng lên và … đái thẳng vào hai nồi cháo gà đó cho bõ tức.

Ta đọc trong các bài viết của văn nô Đặng Trung Kiên thì sẽ thấy lòi ngay cái láo lếu của y. Nếu thực sự cai tù Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH đối xử với bọn tù binh CS quá ác độc như lời y rêu rao thì các cai tù (cựu Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH ngày ấy), khi bọn CS chiếm được toàn miền Nam VNCH, họ đã không dám sống ở hòn đảo Phú Quốc đó (phải cao bay xa chạy chứ) cho đến tận bây giờ để cho y tìm đến mà hỏi mà viết bài … láo lếu như trên. Quân Cảnh của chính quyền miền Nam VNCH phải đối xử với bọn chúng rất có tình người, chứ họ chỉ cần đối xử hơi tệ một chút thôi thì ít nhiều cũng bị bọn Cộng Sản bắt đi học tập cải tạo (thực sự là ở tù chết bỏ xác) rồi.

Khi thi hành Hiệp Định Paris 1973, phía chính quyền miền Nam VNCH đã dùng máy bay C130 chở bọn tù CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam đến trao trả cho bọn chúng tại Lộc Ninh và ở bờ sông Thạch Hãn. Bọn tù binh phe CS khi đó, tên nào tên nấy đều đủ 4 tiêu chuẩn cơ thể: To-Bền-Béo-Khoẻ như trong các tấm hình dưới đây. Trái lại, các tù binh thuộc phía chính quyền miền Nam VNCH được bọn CS trao trả thì hầu hết đều bị chính quyền miền Nam VNCH buộc phải cho giải ngũ luôn vì … nhìn không ra là người nữa (bất khiển dụng). Cứ 2 người phải dìu 1 người hoặc một người thì đi lê lết (đúng y chang câu hát của nhạc sĩ PD: Ngày trở về, anh bước lê …). Hình ảnh người tù trở về gia đình từ nhà giam Cộng Sản trong các năm tháng đó đã được lập lại trong các trại tù cải tạo sau ngày 30-4-1975. Độc ác như bọn CS Việt Nam thì luôn luôn nghĩ những người khác cũng độc ác như chúng. Thói đời là vậy.

Sống trong “Địa Ngục Trần Gian” mà thân thể cán binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam ngon lành như dưới đây sao?

traotratubinhvc19734

(Trao tra tu binh viet cong 1973-4)

Hình trao trả tù binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại bờ sông Thạch Hãn. Mỗi gã có quần áo đàng hoàng (còn sang, đẹp hơn công nhân đi lao động hợp tác hay du sinh đi du học ở các nước XHCN Đông Âu trước đây) và còn được tặng kèm theo cả một túi quà. Lực lượng Quân Cảnh đội mũ sắt có sơn 2 chữ QC.

traotratubinhvc19733

Hình trao trả tù binh CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam tại phi trường Lộc Ninh. Gã nào yếu đi lại khó khăn thì chính quyền miền Nam VNCH cấp cho cả nạng trợ giúp.

PA100199

Đón các anh từ nhà tù Mỹ-Ngụy (địa ngục trần gian theo tuyên truyền của văn nô Đặng Trung Kiên) tại bờ sông Thạch Hãn. Anh trai nào cũng dư sức tham dự hội khỏe Phù Đổng.

Khi nhận lại được một số tù binh khoẻ mạnh như vậy. Đám đầu lãnh CS Hà Nội (bọn gọi là Quân Ủy Trung Ương) đã nhanh chóng bổ sung thành các sư đoàn (phiên hiệu F) góp phần cho phần thắng của chúng trong ngày 30-4-1975 tại chiến trường miền Nam VN và để khởi đầu cho chuỗi đau thương của toàn bộ đất nước Việt, con dân Việt cho đến tận ngày hôm nay.

Có một việc mà qua đó đã tố cáo những láo lếu về cái gọi là chính nghĩa của bọn Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam là trong đám tù binh Phú Quốc khi được chính quyền miền Nam VNCH trao trả tự do. Đó là, có một số lại không chịu quay về với đơn vị cũ, với Đảng và rừng núi âm u cùng ” chính nghĩa Cộng Sản ” nữa. Trong lúc chờ trao trả cho đồng chí đồng bọn tại phi trường Lộc Ninh, những tù binh này đã lợi dụng cơ hội có mặt Ủy Ban Liên Hợp Quốc Tế (ICCS) và chính quyền miền Nam VNCH nên họ đã cương quyết xin được cho hồi chánh tại chỗ luôn. Họ muốn được hít thở cái không khí tự do của xã hội miền Nam VNCH. Tiếc thay, thời gian hạnh phúc đó của họ không kéo dài được lâu. Đúng là không ai biết rõ tâm địa của bọn Cộng sản bằng những người từng ở trong hàng ngũ của bọn chúng.

CSxinolai

(Cong san xin o lai)

Hình tù binh CS xin chọn ở lại làm công dân chính quyền miền Nam VNCH. Để ý hàng chữ ở bích chương: Quyết không về với Cộng Sản. Thà chết ở miền Nam.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Dec 18, 2008.
(còn tiếp)


4/. Vẽ Tranh Giữa Đêm Trường, Mầu Làm Bằng Đất, Khách Du Trả Giá 100.00 Đô La Mỹ Nhưng Tác Giả Lại Không Bán!

Báo Quân Đội Nhân Dân (số 17123 ra ngày 19-12-2008, trang 2) có bài của văn nô Hồng Hải với tựa đề: Vừa vẽ, vừa khóc … viết về một tay hoạ sĩ quân đội Nhân Dân Việt nam (thực sự là quân đội của bọn Cộng Sản VN) tên là Đức Dụ, người đã từ chối lời đề nghị của một khách du ngoại quốc (không cho biết tên và là người từ nước nào) trả giá 100.000 (một trăm ngàn) Đô La Mỹ để mua lại toàn bộ hơn 400 bức ký hoạ của y ta.

http://baoin.qdnd.vn/

Link của bài viết.

100.000 Đô La Mỹ cho hơn 400 bức ký hoạ. Có thể là một số tiền nhỏ (nếu chia đổ đồng mỗi tấm là 250 Đô La) nên hoạ sĩ Đức Dụ nầy đã không bán? Người khách đó (theo lời kể của hoạ sĩ là: Thấy tay nầy có vẻ ” khoái ” Trường Sơn) đã phải lẳng lặng rút lui sau khi biết hoạ sĩ không muốn bán (khi khách du đã đưa vài người giám định tranh đến xem xong). Lý do mà hoạ sĩ không bán hơn 400 bức ký hoạ đó là vì (theo lời hoạ sĩ nói) tranh của tôi nhưng là xương máu của đồng đội.

Chuyện nghe thật hùng. Quân đội Nhân Dân Việt Nam là như vậy chứ! Nhưng tranh đã vẽ như thế nào và vẽ cái gì mà Đức Dụ dù hét (lời của y trong bài) tới 100.000 ngàn Đô La Mỹ mà khách vẫn đồng ý mua vậy? Người khách du ngoại quốc nầy mua 400 tranh của Đức Dụ để làm gì? Mua về để lập bảo tàng kiểu … Hào Hùng Trường Sơn chắc? Hay y cũng là người động rồ, điên loạn rồi?

Tranh của các danh hoạ Bùi Xuân Phái, Nguyễn Gia Trí trong nước … mới chỉ được nhà bán hàng sưu tập Sotheby’s giới thiệu có vài bức thôi mà khung giá chỉ tới vài chục ngàn Đô la Mỹ là đứng. Vậy mà giờ đây, một tay hoạ sĩ loại tép riêu như gã Đức Dụ nầy lại có khách du ngoại quốc tìm đến xem tranh và nài mua với giá 100.000 Đô La Mỹ. Có khả tín không vậy?

Ký họa là những bức vẽ vội. Ghi lại thật nhanh những gì mà hoạ sĩ vừa nắm bắt được trước mắt. Có khi là một chân dung người, một khung cảnh, một tĩnh vật … Tay Đức Dụ nầy đã kể lại là y vẽ tranh trong bóng tối của trận địa pháo. Ta hãy nghe hoạ sĩ kể: “… ngồi ngay trên đống gỗ cạnh trận địa để vẽ. Anh định vẽ bằng mực tàu vì ban đêm không vẽ mầu được; nhưng bộ đội bảo cứ vẽ bằng màu cho đẹp. Hai chiến sĩ công binh được cử ra giúp anh, một người soi đèn pin, một người giữ cho tờ giấy khỏi bị lắc vì tác động của bom pháo. Vẽ đến màu trắng thì hết màu, đang lúng túng thì một chiến sĩ nói: ” Phía bên kia đường, tôi thấy có đám đất trắng lắm, anh dùng tạm được không “. Đức Dụ gật đầu. Anh lấy ít nước trộn đất, chấm bút vào bôi lên tranh, thế mà lại được. Lệnh bắn tạm ngừng, bộ đội xúm lại xem tranh, nghe kể anh vẽ bằng đất đã nói: ” Đúng là hoạ sĩ đã bốc cả thiên nhiên Trường Sơn vào tranh “. Thế là hàng loạt tiếng cười vang lên giữa lúc máy bay địch lồng lộn trên trời “.

Ta thấy giới văn nghệ sĩ Cộng Sản VN thường làm những cái có vẻ … khác người. Như tay họa sĩ Đức Dụ nầy đã kể. Vẽ ngay trong trận địa pháo … sôi sục mà lại vẽ vào ban đêm. Mà thực sự có thật là như vậy hay do y ta tưởng tượng ra cho nó hào hùng. Họa sĩ đang vẽ theo trí tưởng trước mắt (đâu phải là tranh chép lại) mà người xem có thể biết trước các gam mầu sẽ phải dùng tới. Vừa đến mầu trắng thì cạn, đang lúng túng thì đã có một chiến sĩ (gã chiến sĩ này đọc được ý nghĩ trong đầu của Đức Dụ) nói lấy đất trắng bên kia đường kìa, nó trắng lắm. Và, bức tranh đã thành hình vì … có cả thiên nhiên được bốc vào tranh nữa. Phịa quá hay đi chứ.

” Tranh của tôi nhưng là xương máu của đồng đội … tôi vừa vẽ, vừa khóc … làm sao có chuyện tôi bán tranh được.” Lời của hoạ sĩ Đức Dụ.

Đất nước Việt đã thấm máu xương của bao nhiêu anh hùng liệt sĩ từ các cuộc chiến tranh từ thời Đinh, Lê, Lý,Trần, Hậu Lê, Nguyễn cho tới thời thực dân Pháp mới có được giải đất hình chữ S nầy. Rồi do hoàn cảnh lịch sử đã bị chia cắt 2 miền Nam-Bắc. Và miền Bắc CS đã không chịu ở yên lại kéo quân vào xâm lăng miền Nam (từ âm thầm, lén lút xâm nhập ở buổi đầu đến công khai đi khơi khơi trên các đại lộ trong buổi gần tàn cuộc chiến) để làm chết bao nhiêu người dân vô tội (trong đó có cả đồng đội của họa sĩ Đức Dụ nữa). Rồi sau khi lấy được thêm miền Nam VNCH thì đám đầu lãnh CS Hà Nội đã lén lút đem dâng (không có bán à nha) không cho bọn Tàu Khựa biết bao km vuông đất đai cùng lãnh hải nước Việt. Người dân Việt Nam còn lương tri thì ai cũng biết hành động của bọn lãnh đạo CS Hà Nội là hành động phản quốc (còn tệ hơn hành động của Lê Chiêu thống và Mạc Đăng Dung năm xưa) và đều căm phẫn bọn chúng. Đám lãnh đạo nhà nước Cộng Sản VN hiện nay nầy đâu thèm đếm xỉa gì đến máu xương của con dân nước Việt đã nằm xuống. Dâng đất, dâng biển mà chỉ cần đám đàn anh Tàu Khựa bảo vệ cho chúng khỏi mất địa vị đè đầu cưỡi cổ nhân dân Việt từ hơn 60 năm nay là được rồi (sau khi bọn chúng bị mồ côi vì hết các mẫu quốc Đông Âu CS và Liên Xô trong đầu thập niên 1990). Không biết tay hoạ sĩ Đức Dụ nầy có biết các chuyện đó hay biết mà gã cũng vẫn tảng lờ (như nhiều tay văn, nghệ sĩ nô dịch khác) để rồi tiếp tục vỗ tay cùng một nhịp với bọn Cộng Sản VN phản quốc.

Vậy mà năm nào cứ đến gần ngày 22 tháng 12 (ngày thành lập cái gọi là Quân Đội Nhân Dân Việt Nam mà thực chất là Quân Đội Cộng Sản Việt Nam) thì báo-radio-truyền hình trong nước lại ra rả (nghe điếc cả cái lỗ tai nhất là với những ai có nhà ở gần cái loa phát thanh công cộng) các bài viết ôn lại ” quá khứ hào hùng ” hết chống Mỹ tới diệt Ngụy theo kiểu lá cải, 3 xu trên đây.

Chống Mỹ để bây giờ lại cầu mong bọn đế quốc Mỹ quay trở lại nước Việt (để làm đối lực chống lại ảnh hưởng của bọn Tàu Khựa). Diệt Ngụy miền Nam VNCH để bây giờ khối người trong nước (bao gồm cả những đảng viên CS nữa) mong xã hội, chính trị được giống như thời miền Nam VN trước ngày 30-4-1975 (thời của bọn Ngụy tay sai, ngôn ngữ của bọn Việt Cộng).

ducduhs

(Duc Du hoa si)

Hoạ sĩ Đức Dụ.

dattrang

Bài viết: “Vừa vẽ, vừa khóc… của văn nô Hồng Hải”.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Dec 20, 2008.
(còn tiếp)


5/. Lại Chuyện Khủng Bố Nhí: Lê Văn Tám, Cậu Bé Đuốc Sống.

Hình tượng Lê Văn Tám, một thiếu nhi tẩm xăng vào người rồi chạy đâm đầu vào kho xăng giặc (của Thực Dân Pháp) mà đã một thời được nhiều người (tất nhiên thuộc dân sống ở vùng sâu vùng xa hay dân lao động thành thị) ít có thời giờ suy nghĩ (xem câu chuyện có khả tín hay không, được bao nhiêu phần trăm độ tin cậy?) nên đã tin sái cổ là đã có một cậu bé anh hùng như vậy của ” thiên anh hùng ca Cộng Sản VN “.

Ngay từ những năm tháng đầu tiên khi phe Cộng Sản chiếm được miền nam VNCH, trong các sách dạy môn sử về các … gương yêu nước, người ta đã thấy có bài viết về nhân vật nhí Lê Văn Tám nầy. Rồi đã có công viên, tên đường, tên trường học mang tên Lê Văn Tám và thậm chí có nơi dựng tượng hoặc đài tưởng niệm Lê Văn Tám nữa (ở vùng du lịch Bến Dược-Củ Chi). Đồng hành với cái màn tôn vinh Lê Văn Tám, đã có các bài viết đăng rải … rác đây đó trên các trang báo Sài Gòn Giải Phóng, Khăn Quàng Đỏ, Tiền Phong về con người và chiến công hiển hách (đốt kho xăng giặc Pháp tại Thị Nghè) của tay thiếu niên Lê Văn Tám nầy. Trang 63 quyển Lịch sử Sài Gòn-Chợ Lớn-Gia Định Kháng Chiến (1945 – 1975) của Nhà Xuất Bản Thành Phố Hồ Chí Minh, xuất bản năm 1994 có nói về liệt sĩ Lê Văn Tám như sau: ” Đội viên cảm tử Lê Văn Tám mới 13 tuổi, được giao nhiệm vụ giả câu cá, cắt cỏ ở bến sông để quan sát. Đêm 17-10 (1945) Tám tự quyết định một mình đánh kho đạn, lừa bọn lính gác, lọt vào ẩn nấp bên trong với chai xăng và bao diêm. Buổi sáng, chờ lúc sơ hở, em tưới xăng vào khu vực chứa đạn và châm lửa. Lửa cháy loang, một tiếng nổ long trời, kéo theo hàng loạt tiếng nổ liên tiếp, làm rung chuyển cả thành phố. Lê Văn Tám bị dính xăng bắt lửa, tự biến mình thành cây đuốc sống, đã hy sinh anh dũng. Kho bị phá hủy hoàn toàn. Đài phát thanh phía bên kia đường bị sập một phần lớn. Đại đội Âu Phi bảo vệ bị tiêu diệt”.

Có một chai xăng nhỏ xíu, Tám đem đổ vào khu vực chứa đạn rồi đốt mà không khéo bị dính xăng bắt lửa đến thành cây đuốc sống. Nghe có đáng tin hay không?

Vậy đã hết đâu. Trong trang 67 tập 2 của bộ sách: Mùa Thu Rồi Ngày Hăm Ba của Nhà Xuất Bản Chính Trị Quốc Gia Hà Nội in năm 1996, ta thấy ghi đoạn:

” Đêm ngày 17-10-1945, đội viên cảm tử Lê Văn Tám dũng cảm đốt kho đạn Thị Nghè (người tổ chức cho Lê Văn Tám thực hiện chiến công này là anh Lê Văn Châu đã hy sinh năm 1946 tại Ngã Ba Cây Thị). Kho đạn bị phá hủy hoàn toàn. Đài phát thanh bên kia đường bị sập một phần lớn, đại đội Âu Phi bảo vệ bị tiêu diệt … (viết theo tư liệu của Ban Tuyên Huấn Quận Ủy Bình Thạnh)”.

levantam

Khi nghe câu chuyện về Lê Văn Tám thì đã có nhiều người đặt nghi vấn là làm sao mà một cậu bé 13 tuổi lại gan dạ quá sức vậy? Thân nhân ruột thịt của cậu ở đâu mà không ngăn cản hành đông tự sát của con, cháu hoặc em mình? Rồi đoạn đường từ chỗ cậu bật que diêm quẹt vào người (đã tẩm xăng) để cậu chạy vào kho xăng cho xăng bắt lửa nổ đùng là bao xa? Lính tuần tiễu coi kho của Thực Dân Pháp đâu cả rồi? Và ai cũng thấy rõ đây là một chuyện xạo. Mà người nào là tác giả của nhân vật Lê Văn Tám nầy? Các thắc mắc của nhiều người được giải toả khi có lời tuyên bố từ giáo sư sử học Phan Huy Lê (ông nầy nằm trong nhóm 4 sử gia Cộng Sản VN: Lâm-Lê-Tấn-Vượng) là: ” Nhân vật lịch sử anh hùng Lê Văn Tám hoàn toàn không có thật “. Rồi ông sử gia nầy cho biết thêm … tiết lộ ra chuyện này là để trả món nợ với ông Trần Huy Liệu. Sau Cách Mạng Tháng 8-1945, ông Trần Huy Liệu đã tự viết về nhân vật Lê Văn Tám, một thiếu nhi tự tẩm xăng vào người và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị Nghè. Ông Liệu đã nói với ông Lê rằng: ” Sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử học, các anh nên nói lại giùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa “. Những năm sau năm 1945, ông Liệu đã giữ chức Viện Trưởng Viện Sử Học Việt Nam và đã mất năm 1969. Giáo sư Lê cũng đề cập đến chi tiết phi lý trong chuyện này là: ” Cậu bé Lê Văn Tám, sau khi tẩm xăng vào người và tự châm lửa đốt, vẫn còn khả năng chạy từ ngoài vào kho xăng với quãng đường 50 mét. Tôi đã hỏi một số bác sĩ và họ cho rằng với sức nóng của lửa xăng, một em bé không thể chạy xa như vậy “.

Đã rõ là chuyện xạo. Ai cũng thấy nhưng vẫn có gã thợ viết Cộng Sản VN cãi cối cãi chầy: Cây đuốc sống Lê Văn Tám là chuyện có thật. Đó là gã thợ viết Trần Trọng Tân trong bài viết của y có tựa: Về cây đuốc sống Lê Văn Tám, ngày 18 tháng 10 năm 2008 trên trang báo điện tử Diễn Đàn KHKT Quân Sự và Quốc Phòng.

http://www.vndefence.info/modules.php?name=News&op=viewst&sid=877

Link của bài viết.

Trước kia thì cho Lê Văn Tám đốt kho xăng. Bây giờ y sửa lại là đổ xăng đốt kho đạn rồi nghĩ nếu để một mình cậu bé mới 13 tuổi đi vào đất địch như Lê Văn Tám thì quá vô lý và nhất là để giải toả câu hỏi: Bà con ruột thịt của cây đuốc sống đâu? Gã thợ viết Trần Trọng Tân đã cho thêm chi tiết là Lê Văn Tám được Lê Văn Châu (anh của Lê Văn Tám) tổ chức, bày kế hoạch (đẩy em mình vào chỗ chết tan thây) nhưng rồi ngay sau đó y cũng cho biết là:” anh Lê Văn Châu, đã hy sinh trong trận đánh giặc Pháp ở Ngã ba Cây Thị năm 1946 ” (vậy là y bịt hết đầu mối câu chuyện luôn) vì còn ai nữa để làm chứng.

Cha đẻ ra cậu bé ảo Lê Văn Tám là gã Trần Huy Liệu (cựu Bộ Trưởng Bộ Tuyên Truyền và sau nầy là Viện Trưởng Viện Sử Học Cộng Sản VN) đã khẳng định Lê Văn Tám, cậu bé đuốc sống là do trí tưởng tượng của y (trong lời trối với sử gia Phan Huy Lê), vậy mà tay thợ viết Trần Trọng Tân nầy vẫn cố nói lấy được. Vì đâu mà Trần Huy Liệu nghĩ ra hình ảnh em bé đuốc sống? Trong sử Việt, ai cũng biết đến câu chuyện vua Lê Long Đỉnh (1006-1009) thời xưa (nhà Tiền Lê) đã từng ra lệnh cho quân sĩ bọc rơm vào người tội nhân rồi đốt. Có thể từ hình ảnh nầy mà Trần Huy Liệu đã sáng tác ra nhân vật Lê Văn Tám. Có thể lắm.

Thiếu gì cậu bé được cha mẹ đặt cho cái tên Lê Văn Tám tại Việt Nam nhưng chắc chắn không có người tên Lê Văn Tám, cậu bé đuốc sống như trong các sách giáo khoa và trong sử đảng Cộng Sản VN đã rêu rao. Biết như vậy nhưng gã thợ viết Trần Trọng Tân nầy vẫn muốn: Nhân dân ta, tuổi trẻ (con) nước ta tưởng niệm và trân trọng tôn vinh một con người không có thật trên đời.

Giờ đây, từ các luận điệu của Trần Trọng Tân, cậu bé đuốc sống Lê Văn Tám năm xưa (đổ xăng lên người rồi châm lửa thành cây đuốc) đã biến thể thành: Cậu bé … đổ xăng đốt kho đạn rồi bị chết lây Lê Văn Tám.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Dec 28, 2008
(còn tiếp)


6/. Lính Mỹ Nghe Và Nói Tiếng Việt Nhuần Nhuyễn!

Báo Quân Đội Nhân Dân (thực chất là tờ báo của Quân Đội Đảng Cộng Sản VN) số 17109 có đăng bài (của gã văn nô Phạm Xưởng) nói về câu chuyện của một cán binh CS Bắc Việt tên là Trần Huy Mộc (tuổi Kỷ Sửu-1949), gã cán binh Mộc nầy theo chân đoàn quân vào xâm lăng miền Nam VNCH và bị bắt (ngày 27 tháng 11 năm 1969) chung với một chiến sĩ gái khác. Sau đó cả hai bị đưa lên trực thăng (máy bay lên thẳng) chuyển về Đà Nẵng để phía miền Nam VNCH tra khảo (nhằm khai thác tình hình). Khi tra khảo, một sĩ quan Mỹ đã hùng hổ hỏi Mộc:

… xin trích:

” – Quê mày ở đâu?

Mộc trả lời:

– Tao ở Nguyên Giáp!

– Mày dám lấy tướng Giáp để dọa tao à!

Rồi hắn sai lính đánh Mộc rất dã man. Mộc ngất đi. Chúng xối nước lạnh vào mặt rồi dựng anh dây. Tên Mỹ túm tóc Mộc:

– Mày còn lấy Võ Nguyên Giáp ra dọa tao thì tao sẽ mổ bụng mày. Quê mày ở đâu?

Mộc nhìn trừng trừng vào tên cướp nước. Anh nghĩ: ” Tên quê hương mình trùng với tên người ” anh Cả ” của quân đội ta. Chỉ cần mình nói bừa một địa danh khác, chắc rằng tên cướp nước sẽ hả hê về sự khuất phục của người tù binh Việt Cộng. Không! Mình sẽ không làm như vậy “. Nghĩ rồi, anh nhìn thẳng vào mặt tên cướp nước và nói rành rẽ:

– Quê tao ở Nguyên Giáp!

Tên Mỹ tím mặt. Nó trực tiếp lấy một con dao nhọn rạch một vết dài khoảng 20cm, dọc phía trên rốn của Mộc trước mặt quân lính… ”

… hết trích.

Gã cán Trần Huy Mộc nầy trong bài cho biết y là người tỉnh Hải Dương. Ta biết là phương ngữ Việt Nam có nhiều vùng (trong cả 3 miền Nam-Trung-Bắc) rất đặc thù. Khi nói, giọng âm rất khó nghe (để hiểu) với người lạ vùng, khác địa phương. Vậy mà ở đây, gã văn nô Phạm Xưởng lại miêu tả đoạn văn kể trên. Gã muốn đề cao tay tướng CS Võ Nguyên Giáp? Đã từ lâu trong nước Việt, đám văn nô đã thổi cái tên Võ Nguyên Giáp lên tuốt … chín từng mây. Nào là: Võ Nguyên Giáp là viên tướng giỏi nhất nhì trong quân sử thế giới … Các tướng lãnh Mỹ luôn bái phục tướng Võ Nguyên Giáp … Thế giới kính phục tướng Võ Nguyên Giáp … như các lời (mèo khen mèo dài đuôi) của văn nô CS (trong các bài viết, truyện, ký ức…). Tướng Võ Nguyên Giáp thực sự là một viên tướng tài hay không thì người thạo tin đã biết khi có các tiết lộ gần đây từ phía Tàu Cộng. Võ Nguyên Giáp tài giỏi như vậy nhưng đám đầu lãnh CS Hà Nội như Lê Duẩn (anh Ba), Lê Đức Thọ (Sáu Búa) … vì sống gần nhau nên biết rõ cái tẩy của nhau lại coi thường Võ Nguyên Giáp đến độ năm 1983 đã cắt cho y cái chức: Chủ Nhiệm Ủy Ban Quốc Gia Dân Số Và Sinh Đẻ Có Kế Hoạch mà một trong các nhiệm vụ của ủy ban nầy là phải kiểm soát sinh suất trong nước (kế hoạch hóa gia đình). Vậy mà gã tướng hào hùng Điện Biên năm nào vẫn cúi mặt nhận công việc (Anh ngữ gọi là Job) đã bỉ mặt y như vậy. Khi thấy y nhận việc, ai đó trong nước đã có câu thơ mỉa mai gã tướng: Năm xưa đại tướng công đồn/Ngày nay đại tướng bịt L… chị em.

Sĩ quan Mỹ (trong bài viết) như lời kể của văn nô Phạm Xưởng coi như quá siêu về khả năng nghe và hiểu ngôn ngữ Việt (miền Bắc vùng tỉnh Hải Dương). Tạm coi như là có một gã sĩ quan Mỹ giỏi tiếng Việt Nam đi nhưng đọc tiếp bài ta lại thấy có những cái lấn cấn: Công việc của sĩ quan Mỹ là điều tra tù binh thì trọng tâm là hỏi cung về các chuyện khác như quân số, vũ khí, lương thảo của địch chứ. Cớ gì tay sĩ quan Mỹ này lại để ý đến cái tên quê quán của một tù binh? Rồi. Với cán bộ gái đi cùng thì ả bị tra tấn (ngay trong đêm) cho đến chết, còn y (Trần Huy Mộc) chỉ bị tay sĩ quan Mỹ dùng dao rạch một đường dài 20cm ở bụng do nguyên cớ vì tức tối cái tên quê quán Nguyên Giáp mà gã đã cung khai. Mà gã khai báo thật chứ đâu có dấu diếm gì! Sau khi bị rạch dao ở bụng, gã cán Trần Huy Mộc được các quân nhân (lính miền Nam VNCH có mặt tại đó) đưa đi cấp cứu thì văn nô Phạm Xưởng không cho biết thêm các diễn tiến kế tiếp (gã có cung khai hết cho kẻ địch biết không)? Đọc bài viết, ta thấy chi tiết quan trọng có thể chứng minh cho câu chuyện vừa kể có khả tín hay không là vết sẹo ở bụng của gã cán Trần Huy Mộc thì không thấy văn nô Phạm Xưởng chứng minh trong bài viết (như vậy chắc là không có vết sẹo đó). Chỉ duy nhất có hình gã cán Mộc đang thắp hương (ở trong nhà hay nơi nào đó để xám hối về những năm tháng tin lời CS vào xâm lăng miền Nam VNCH đã làm chết bao nạn nhân miền Nam vô tội ?) mà trong bài nói là thắp hương cho đồng đội và còn thòng thêm câu: ” hay gọi tên đồng đội giữa lúc ngủ mê man”.

Thêm vào đó, một đoạn ngắn trong bài 2 chữ: cướp nước được lập đi lập lại tới 3 lần. Quân Đội Nhân Dân trong thời gian vừa qua đã bị người dân trong nước đặt câu hỏi sẽ làm cái gì nếu Đảng Cộng Sản VN cứ thờ ơ để mặc cho bọn Tàu Cộng lấn chiếm, cướp đất đai nước Việt. Vì tiêu chí đầu tiên của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam là Trung với Đảng Cộng Sản … chứ không phải Trung với Tổ Quốc Việt Nam.

vngiap

Hình tướng Võ Nguyên Giáp chụp năm 1979

Chiến tranh giữa hai miền Nam-Bắc Việt Nam đã chấm dứt từ hơn 30 năm rồi. Ai cũng rõ nguyên do từ đâu mà có cuộc chiến tranh nầy. Nhiều cựu bộ đội CS Bắc Việt cũng như Việt Cộng miền Nam đã biết các dối trá của đảng Cộng Sản VN và đã hổ thẹn về những đóng góp của họ trong cuộc chiến vô nghĩa đó. Vậy mà vẫn còn những bài báo dởm, lên dây cót tinh thần cán binh Cộng Sản (cựu và tân binh) như kiểu bài viết có tên: Dù chết không đổi tên quê của gã văn nô Phạm Xưởng nầy.

http://baoin.qdnd.vn/

Link của bài viết.

Tựa bài viết nghe cũng hùng tráng đấy chứ nhưng liệu mai nầy, nếu có lệnh của đàn anh Tàu Khựa phải đổi tên nước (không còn là Việt Nam nữa), liệu các tay đầu lãnh CS Hà Nội có dám cãi lời hay không?

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Jan 10, 2009.
(còn tiếp)


7/. Một Người Đánh Bốn Hướng.

Trên tờ báo QĐND số ngày thứ Bẩy ngày 10 tháng 1 năm 2009 có bài viết của gã văn nô Phan Thanh Quang nói về chiến công của một người (tên trong bài là đồng chí Trọt) đã bức hàng nguyên cả một đồn lính Pháp bằng mưu của y như sau:

… xin trích …

” Những năm thực dân Pháp chiếm đóng nước ta, bốt Yên (xã Quang Phục, Tứ Kỳ, Hải Dương) là nơi kiên cố. Đã mấy lần du kích ta tiến đánh mà không được.

Sau nhiều lần thăm dò quân địch, biết được cách bố trí trong bốt, một mình đồng chí Trọt du kích xã Quang Phục đã quyết định tấn công bốt Yên. Đồng chí Trọt đã không bàn kế hoạch chiến đấu với toàn đội vì sợ sẽ làm lộ mất ý định. Ông đã lấy bốn khẩu súng, một khẩu ông dùng và ba khẩu còn lại ông buộc cố định ở ba hướng khác nhau, nòng súng hướng về bốt. Ông Trọt mưu trí buộc dây vào cò súng, sau đó ông nối các dây đó lại với nhau sao cho ở một vị trí mà ông có thể sử dụng được cả ba khẩu súng. Bố trí xong xuôi, ông quyết định tấn công địch theo hướng chính đã chọn. Bị tấn công bất ngờ, quân địch vô cùng hoảng loạn. Chúng thấy bốn hướng đều có tiếng súng nổ, không biết hướng nào là hướng chủ yếu. Chúng dùng súng phóng lựu bắn về cả bốn hướng, mục tiêu trúng mà súng vẫn nổ. Hoảng hốt vì tưởng bị bao vây bốn phía, quân địch đã kéo cờ ra hàng. Đúng lúc này đội du kích của địa phương kịp tới phụ giúp ông. Bốt Yên bị triệt hạ mà không mất một giọt máu nào. Khi anh em trong đội hỏi sao ông liều thế. Ông cười: ” Tại tớ tức bọn chúng quá! Cũng may là chúng hàng sớm. Nếu chậm một lúc nữa ba khẩu súng kia hết đạn, chắc là tớ ” toi ” rồi “. Cả đội du kích cười hoan hỉ… ”

… hết trích.

1danh4huong

http://www.qdnd.vn/qdnd/baongay.quocphong.nghethuatquansu.50004.qdnd

Đường link của bài viết.

Một đồn lính mà là một đồn kiên cố như bốt Yên trong bài viết thì phải rộng, vững chắc và lính đồn trú cấp số ít nhất phải từ một trung đội trở lên (trên dưới 50 người). Du kích địa phương đã tiến đánh mấy lần mà không được. Gã đồng chí Trọt nầy chỉ lấy bốn cây súng (không nói rõ là súng loại gì? Chắc chắn không phải là đại liên, trung liên rồi (vì cột dây vào cò súng chỉ giật là nổ) mà thời Pháp thì vũ khí cá nhân thường chỉ có Thompson, Carbin, Garant M1 hoặc súng tiểu liên Stern của Đức Quốc Xã mà thôi). Súng mỗi khẩu tối đa có 30 viên đạn. Bố trí theo lời kể ở bốn phía và dùng một sợi dây để điều khiển thêm ba khẩu kia rồi gã đồng chí nầy cho … khạc đạn cùng một lúc. Kết quả là: ” Bọn giặc trong đồn Pháp hoảng loạn vì tưởng bị bao vây bốn phía, đã kéo cờ ra hàng “. Một sợi dây cột vào cò súng cách nào để gã Trọt có thể ngồi ở một chỗ mà điều khiển được cho cả ba cây súng (ở khác hướng) nổ cùng một lúc? Thêm nữa, khi đồng chí Trọt nầy buộc dây vào cò súng (cách đồn bao xa) rồi nối dây lại với nhau, mà không bị lính canh trong đồn phát giác? Chắc bọn lính gác đồn đi ngủ hết rồi?

Chúng ta biết là bất cứ người lính đồn trú nào cũng đã biết nhiệm vụ trấn đồn nên khi nghe súng nổ họ đâu có sợ chiến đấu. Họ có súng trong tay và thêm các công sự bảo vệ (lô cốt, hầm ngầm) nên lúc nào cũng trong tinh thần chờ địch đến để họ bắn. Vậy mà khi nghe súng của đồng chí Trọt nổ (một cây súng với cơ số đạn cố định thì thời gian súng khai hoả đâu có lâu), lính trong đồn dù đã dùng súng phóng lựu bắn đáp trả (đã trúng mục tiêu mà súng vẫn nổ, thế mới tài tình). Rồi sau đó vì hốt hoảng, tưởng đồn bị bao vây (gã Trọt nầy thêm một cái tài là biết được ý tưởng trong đầu giặc Pháp), nên cả đồn phải kéo cờ trắng ra hàng.

Du kích đánh bốt Yên nầy mấy lần mà không thành mà nay chỉ có một thân một mình gã đồng chí Trọn nầy lấy gọn ơ (gã dấu kín không bàn kế hoạch với các đồng chí khác vậy mà các đồng chí vẫn biết nên kéo tới phụ giúp một tay sau khi lính Pháp đã kéo cờ ra hàng). Tài tình quá đi chứ!

MotdonlinhnghiaquanVNCH

Một đồn lính của nghĩa quân miền Nam VNCH kiên cố. Bốt Yên trong bài viết cỡ đồn nầy.

Đám văn nô Cộng Sản VN cứ vẫn cái màn viết láo lếu, kinh điển không bỏ được. Hễ bên phe (đồng chí ta) thì lúc nào cũng gan dạ, mưu trí đầy mình. Còn bên phe địch (từ giặc Pháp đến thời chiến tranh hai miền Nam-Bắc rồi sau nầy là các người trong nước chống đối lại bọn chúng) thì đều thuần ngu, hèn và nhút nhát cả.

Đánh bốt Yên như trong bài viết nầy ngon lành, dễ dàng như vậy sao mà không thấy Quân Ủy của đảng Cộng Sản VN phổ biến thêm ra trong các trận đánh đồn tại chiến trường ở toàn miền Nam VNCH. Nói trắng là sao không thấy áp dụng như trong các trận tập kích vào các đồn bót trước đây ở Điện Biên Phủ hoặc trong các đồn, căn cứ tại vùng Hạ Lào, Khe Sanh và sau nầy là Tống Lê Chân của quân đội miền Nam VNCH … cho đỡ tốn sinh mạng của các bộ đội của đồng chí Bác? Vì, nếu thực sự có chuyện đánh đồn gọn, ngon lành như vậy thì cái gọi là Quân Đội Nhân Dân Việt Nam chỉ cần có khoảng một trung đội đồng chí cỡ như đồng chí Trọn trong bài nầy thôi là sẽ đánh tan giặc Pháp nhanh chóng và nhất là chiếm được miền Nam VNCH sớm hơn (không phải kéo dài đến 20 năm trời). Và sẽ không phải bỏ mạng trên dưới 3 triệu nam-nữ, già-trẻ bộ đội sinh Bắc tử Nam.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Jan 15, 2009.
(còn tiếp)


8/. Để “Truyền Lửa Cho Thế Hệ Sau”.

Thời gian gần đây trong nước Việt, Ban Văn Hóa Đảng Ủy Cộng Sản VN cổ xúy cái gọi là vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Gã văn nô tên Đỗ Phú Nhuận vội gửi bài viết tham dự có tựa là: Ông Lưu Bảo Tàng (Báo Quân Đội Nhân Dân trang 3 số 17151 ra ngày 16-01-2009) viết về một tay cựu bộ đội tên Vũ Đình Lưu đi thu gom (cả thu mua nữa) từ khắp Nam chí Bắc những thứ mà y gọi là kỷ vật thời chiến tranh như: ca nhôm đựng nước, xẻng đào công sự, mũ sắt, khăn rằn, quần dính máu lính … để dựng một cái gọi là bảo tàng chứng tích chiến tranh, giữ gìn lâu dài những kỷ vật để xứng đáng với sự hy sinh anh dũng của đồng bào, đồng chí, đồng đội và quan trọng nhất như y nói: ” Để truyền lửa ” cho thế hệ sau “.

Chiến tranh ý thức hệ giữa hai miền Nam-Bắc đã lùi xa hơn 30 năm rồi và hầu như ai cũng biết phía Cộng Sản Bắc Việt chính là phe gây ra cuộc chiến tranh (kể cả cuộc chiến tranh thời 9 năm 1945-1954 giữa hai bên Việt-Pháp) mà có thể đã tránh được trong hoà bình. Không có chiến tranh sẽ không có cảnh người chết, gia đình ly tán. Đọc các trang báo trong nước hiện nay, hầu như ai cũng thấy chỉ có những tờ báo của công an, bộ đội là còn duy trì những bài viết kể lể về những chiến công, nhắc nhở (đừng quên) các vụ đặt mìn, pháo kích, giật cầu, ám sát giết dân lành vô tội miền Nam VNCH của bộ đội, du kích năm xưa (mà đám văn nô trong nước gọi là các kỳ tích). Lén lút kéo quân vào xâm lăng đất-nhà người miền Nam VNCH. Gây hấn chiến tranh rồi bị thương vong chết người, đó là quả báo. Nhiều cựu bộ đội, du kích năm xưa nay đã tỉnh ngộ khi biết việc mình (hồi đó) tiếp tay cho bọn Cộng Sản vô luân là làm cho đất nước Việt ngày nay băng hoại phong hóa (con giết cha rồi chặt xác phi tang, mẹ bán con gái ruột vào động chứa, học trò đánh thầy-cô giáo, thầy giáo gạ tình với nữ sinh …), dân càng ngày càng nghèo hơn đến phải ra nước người lao động chết bỏ trong các việc mà dân xứ đó chê (nếu là nam giới) hoặc làm người ở, làm gái điếm (nếu là nữ giới). Đây là những người biết xám hối, đáng khen nhưng cạnh đó vẫn còn những người khác (như gã Vũ Đình Lưu nầy) đi thu gom những tàn tích của vụ xâm lăng chết chóc trong cuộc chiến vô nghĩa năm xưa đó để (theo lời gã) tính chuyện truyền đời cho thế hệ sau được biết.

http://baoin.qdnd.vn/

Link của bài viết.

vudinhluu

(Vu dinh Luu)

Thực ra, việc của Vũ Đình Lưu làm đã được văn nô Đỗ Phú Nhuận viết bài để gửi tham dự cuộc thi (gọi là những tấm gương bình dị mà cao quý) trong cuộc vận động người dân trong nước học tập và làm việc theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh.

Hồ Chí Minh mà là người có tấm gương đạo đức à? Có thật không vậy với những bằng chứng (mà Đảng Cộng Sản VN không thể chối cãi được đành chỉ câm họng, giả tảng không biết) về đồng chí Bác trong các khám phá (của các sử gia và người thân cận gần đồng chí Bác) tiết lộ gần đây.

Trước kia (khi khối Đông Âu và Liên Xô vừa vất bỏ chủ nghĩa Cộng Sản vào sọt rác lịch sử) thì đám đồng chí Trung Ương Đảng Cộng Sản VN (hoảng hốt vì ý thức hệ Cộng Sản bị tan vỡ) vội đánh trống khua chiêng kêu gọi đảng viên và quần chúng trong nước học tập cái gọi là: Tư Tưởng Hồ Chí Minh mà ta biết chính đồng chí Bác đã từng nói câu: Tôi chẳng có tư tưởng gì sất, mọi chuyện đã có tư tưởng của Mác-Lê Nin rồi. Sau đó thấy đưa cây bài tư tưởng (của một người đã nhận mình không hề có và vì thực tế người đó không đưa ra được một hệ thống tư duy để được thiên hạ coi là một nhà tư tưởng, một lý thuyết gia) của đồng chí Bác ra (để có cái mà đảng và nhà nước Cộng Sản VN bám víu, thay thế … như người sắp chế đuối bám được cái phao nổi) không ăn ảnh với người dân Việt. Nên bây giờ (đám đồng chí Trung Ương Đảng) mới đổi thành tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh để bắt người dân học tập, làm theo. Con người đồng chí Bác thực sự có đạo đức hay không thì ta chỉ cần xét vài hành động trong vô số vụ việc mà đồng chí Bác đã vi phạm đạo đức của con người:

– Đồng chí Bác tự mình sáng chế ra cái tên Trần Dân Tiên để viết sách tự đề cao mình.

– Đồng chí Bác đã ngoảnh mặt làm ngơ khi nạn nhân (bà Cát Hanh Long, khuê danh Nguyễn Thị Năm, người tỉnh Thái Nguyên) chạy đến cầu cứu (trong thời gian có vụ cải cách ruộng đất ngoài miền Bắc từ 1949 đến 1956). Đồng chí Bác (và cả bộ sậu đầu lãnh đảng Cộng sản VN từ Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Lương Bằng …) đã để cho người phụ nữ nầy bị đấu tố và bị giết chết thảm thương. Bà Cát Hanh Long nầy đã từng che chở, nuôi ăn ngon đồng chí Bác và các gã lãnh tụ đảng Lao Động (tên cũ của Đảng Cộng Sản VN) kể trên trong thời kỳ cái đảng nầy còn hoạt động bí mật (chưa thành công). Khi đảng này thành công thì bà Cát Hanh Long nầy cùng nhiều người có công với đảng (thời còn hoạt động lén lút) phải thành … Ma.

– Khi từ chiến khu về Hà Nội (1945), dù mới chỉ có 55 tuổi mà đồng chí Bác vẫn thản nhiên xưng vai Bác với những cụ già cao tuổi gần đất xa trời. Ngay cả những tay chân thân cận như đồng chí Tôn Đức Thắng lớn hơn đồng chí Bác 2 tuổi (sinh ngày 20-8-1988), khi bạn Thắng gọi bằng Bác xưng Con mà đồng chí Bác vẫn để yên cho cái lối xưng hô như vậy.

Còn nhiều chuyện về đạo đức của đồng chí Bác mà tác giả bài viết nầy không kể nữa vì chuyện đã cũ mèm (ai cũng biết cả rồi, khổ lắm nói mãi) chỉ có bọn Cộng Sản VN cuồng tín là giả điếc, giả mù không biết mà thôi. Trong nước đã có người nói nếu mà tất cả người dân Việt bắt chước tấm gương đạo đức của đồng chí Bác (tức là làm theo y như vậy) thì không biết cái xã hội ở nước Việt Nam nó còn đi xuống đến tầng sa đoạ, địa ngục thứ mấy nữa dù thực tế bây giờ trong xã hội Việt Nam, nếp sống của con người đã đảo lộn quá sức (có người nói là gần như đã hết thuốc chữa).

Nhiều người hoài cổ mong xã hội miền Bắc được sống lại như thời trước Cách Mạng Tháng Tám. Khổ thay, đây lại là thời của bọn Thực Dân Pháp đè đầu cưỡi cổ. Có người thì lại ao ước được sống trong thời miền Nam VNCH (tức trước ngày 30-4-1975). Đây cũng là giai đoạn mà bọn Ngụy cai trị (nói theo kiểu của đám văn nô trong nước). Không lẽ xã hội mà người dân sống trong các thời đại kể trên lại tốt hơn, ngon lành hơn so với xã hội nước Việt Nam bây giờ?

Trở lại bài viết của văn nô Đỗ Phú Nhuận. Gã viết là có các khách du lịch Tây ba lô lùng sục tới các làng mạc xa xôi, xỉa hàng xấp đô la để mua lại nhiều hiện vật quý. Gã không nói rõ hiện vật quý đó là cái gì? Ngầm để độc giả hiểu là: Hiện vật cách mạng, hiện vật của đám bộ đội, du kích bỏ xác năm xưa. Gã dẫn câu chuyện là Vũ Đình Lưu … ” khi lang thang ở chợ Đông Hà, thấy bán một cái xẻng của lính bộ binh Mỹ, nhưng có giá tới hàng trăm Đô La, ông ngắm nghía một lúc rồi đành nuối tiếc bỏ đi. Khi biết được ý định tốt đẹp của ông, người chủ ki-ốt vui vẻ nhượng lại chiếc xẻng ấy với giá 150.000 đồng “.

Hàng trăm Đô La là phải từ con số 300, 400 trở lên. Một hiện vật thời chiến tranh là cái xẻng lính Mỹ cũ mèm mà còn có giá như vậy thì các hiện vật của các đồng chí bộ đội, du kích, dân công ta còn cao giá tới đâu! Ý của văn nô Đỗ Phú Nhuận là các hiện vật cách mạng mà tay Vũ Đình Lưu thu gom là vô giá đó nha quý độc giả.

Vô giá là không thể định giá được nhưng đôi khi nó cũng mang nghĩa là: Không Có Giá Trị Gì Cả.

Cái xẻng lính Mỹ (trong tấm hình kèm theo đây) hiện nay ở miền Nam VN còn thấy khá nhiều. Gọi là xẻng nhưng thực ra nó có một cái chốt ở cán để người lính chiến có thể làm thành cuốc hay xẻng tùy ý khi dùng (đào, đắp hầm cá nhân trong vùng chiến tranh). Hầu như trong các gia đình người thuộc chế độ miền Nam VNCH nào cũng đều có cái xẻng (mà người ta gọi là xẻng cá nhân) nầy. Giá trị của nó không cao. Trên trang bán hàng điện tử Ebay, ta thấy có người kêu giá nó chỉ là 3 US Đô La. Vậy mà người chủ bán cái xẻng đó ở chợ Đông Hà hét giá cao quá sức (tới hàng trăm Đô La như trong bài viết). Có thật như vậy không hay là chính gã văn nô Đỗ Phú Nhuận đã nổ (tức nói xạo), đã cường điệu (tức nói quá)? Thực ra thì không có ai bị đánh thuế về cái vụ nói phét nói láo, nước nào cũng vậy. Tha hồ mà nổ cho vui.

linhmyludoan173du

(Linh My lu doan 173 du)

Hình một cái xẻng của bộ binh Mỹ như trong bài viết của gã văn nô Đỗ Phú Nhuận.

Khi các nước CS Đông Âu và Liên Xô còn tồn tại, cũng từng có thời kỳ bọn cầm quyền phát động các chiến dịch bắt người dân đi thu gom các thứ hiện vật cách mạng để bỏ vào các căn nhà to đùng có cái tên là viện, bảo tàng, nhà nhắc nhở, nhà chứng tích … (như kiểu mà gã cựu bộ đội Vũ Đình Lưu từng làm). Thu gom rồi bắt người dân vào xem để rồi khi người dân ở các nước đó lật đổ được chế độ CS, họ đã vất gọn chúng trong các thùng rác hoặc trong các lò nấu kim loại.

Ở đời, theo quy luật của lịch sử thì hễ một chuyện gì đã xẩy ra ở nơi kia thì chắc chắn, chuyện như thế cũng sẽ xẩy ra ở nơi nầy trong lúc một nào đó. Chỉ chưa biết rõ thời gian thôi. Cứ gom đi, gom cho nhiều các hiện vật kiểu nồi thủng, giế rách, chổi cùn, ve chai, lông vịt … đi nha đồng chí Vũ Đình Lưu. Để rồi ngày nào đó người dân Việt sẽ ùa vào và làm gọn một chuyến (có thể chỉ cần một mồi lửa là xong).

hinhVuDinhLuu

Gã Vũ Đình Lưu.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Jan 19, 2009
(còn tiếp)


9/.Bài Diễn Văn Của Tân Tổng Thống Hoa Kỳ, Ông Barack Obama.

Ngay khi hệ thống truyền hình Mỹ và truyền thông quốc tế (Reuters, AP, BBC, VOA…) loan tin (trực tiếp) về bài diễn văn của ông Barrack Obama trong buổi lễ nhậm chức Tổng Thống Hoa Kỳ thì các ngày hôm sau, báo chí trong nước Việt đã có các bài viết về bài diễn văn nầy. Các trang 8, 7 của báo Quân Đội Nhân Dân số 17157 số ra ngày 22 tháng 1 năm 2009 có bài viết của tay Bảo Trung (Lời tuyên thệ trong dông bão) bình luận về bài diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Hoa Kỳ Barrack Obama. Cũng vẫn luận điệu cũ rích thù địch khi nhìn vào các chính khách Hoa Kỳ, gã văn nô Bảo Trung nầy đã mổ xẻ bài diễn văn theo cách: Một nước Mỹ ảm đạm (Tân tổng thống Mỹ cũng thừa nhận hàng loạt khó khăn mà người dân Mỹ đang phải đối mặt), mất uy tín (hình ảnh của nước Mỹ ngày một bị bào mòn khủng khiếp với những nhiệm vụ ” không biết bao giờ mới hoàn thành ” ở Áp-ga-ni-stan và I-rắc) và vô cảm (thoái thác trách nhiệm trước những nghĩa vụ toàn cầu)… Để rồi, với cách ám chỉ: Nguyên nhân của tình trạng nầy được chính ông Obama nêu rõ: ” Một hậu quả của sự tham lam và vô trách nhiệm của một số đối tượng, nhưng cũng là thất bại của toàn thể chúng ta trong việc đưa ra những quyết định khó khăn và chuẩn bị cho đất nước bước vào một thời kỳ mới “.

http://baoin.qdnd.vn/

Đường link của bài viết.

obamaspeech

(Obama speech)

Đình Chính, cây viết của báo VNExpress thì cho là: Ông (Barack Obama) tuyên bố ” bắt đầu làm lại nước Mỹ ” và nhắc đến những thách thức gay gắt hiện nay, đòi hỏi phải có ” một kỷ nguyên mới về trách nhiệm ” để có thể vượt qua. Tờ báo nầy cũng như tờ Quân Đội Nhân Dân trên đây còn bỏ hẳn hàng chữ ” chủ nghĩa cộng sản ” và lờ đi địa danh Khe Sanh của miền Nam VNCH (Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh ở những nơi như Concord và Gettysburg, Normandy và Khe Sanh).

http://www.vnexpress.net/GL/The-gioi/2009/01/3BA0AA44/

Có 2 đoạn mà ông Barrack Obama nói về các quốc gia Hồi Giáo và các nước nghèo thì các văn nô chỉ nhắc những đoạn có lợi (theo suy diễn kiểu lý luận Trung Ương Đảng Cộng Sản VN) hay nói chung chung như: ” Chúng tôi (Hoa Kỳ)đang tìm kiếm một hướng đi mới tới phía trước, dựa trên lợi ích chung và sự tôn trọng lẫn nhau “. Ông (Obama) cũng cam kết sẽ tích cực trợ giúp các nước nghèo để có ” những mùa màng bội thu ” mà cố tình lờ đi các đoạn: Đối với các nhà lãnh đạo đang muốn gieo rắc xung đột hay đổ lỗi cho phương Tây gây ra những tệ nạn trong xã hội của họ – quý vị hãy hiểu rằng người dân sẽ đánh giá dựa trên những gì quý vị xây chứ không phải những gì quý vị phá. Đối với những người bám lấy quyền lực nhờ tham nhũng, dối trá và bịt miệng tiếng nói đối lập, hãy biết rằng quý vị đang đi ngược lịch sử, nhưng chúng tôi sẽ chìa tay ra nếu quý vị biết từ bỏ nắm đấm…Đối với các quốc gia nghèo khó, chúng tôi cam kết sẽ sánh vai cùng quý vị để giúp các trang trại xanh tươi, để dòng nước sạch được tuôn trào, để nuôi dưỡng những sinh linh đói khát. Và đối với những quốc gia được hưởng sự đầy đủ như chúng ta, chúng ta nói với họ rằng chúng ta không thể tiếp tục thờ ơ với những nỗi thống khổ phía bên ngoài biên giới, cũng không thể tiếp tục sử dụng tài nguyên thế giới mà không quan tâm gì tới những ảnh hưởng kéo theo. Thế giới đã thay đổi và chúng ta phải thay đổi theo.*

(To the Muslim world, we seek a new way forward, based on mutual interest and mutual respect. To those leaders around the globe who seek to sow conflict, or blame their society’s ills on the West — know that your people will judge you on what you can build, not what you destroy. To those who cling to power through corruption and deceit and the silencing of dissent, know that you are on the wrong side of history; but that we will extend a hand if you are willing to unclench your fist.

To the people of poor nations, we pledge to work alongside you to make your farms flourish and let clean waters flow; to nourish starved bodies and feed hungry minds. And to those nations like ours that enjoy relative plenty, we say we can no longer afford indifference to the suffering outside our borders; nor can we consume the world’s resources without regard to effect. For the world has changed, and we must change with it).

Cũng không thấy hàng chữ: Thượng Đế trao cho mọi người đều bình đẳng, mọi người đều tự do, đều xứng đáng có cơ hội mưu cầu hạnh phúc đầy đủ (the God-given promise that all are equal, all are free and all deserve a chance to pursue their full measure of happiness).

BarackObama

(Barack Obama)

ờ đi địa danh Khe Sanh (trong cuộc chiến tranh 2 miền Nam-Bắc VN trước đây) vì đám văn nô trong nước biết là khi ông Barrack Obama nêu tên trận Khe Sanh để so sánh với các trận đánh lịch sử kể trên thì ông vinh danh những binh lính và sĩ quan Mỹ đã hy sinh trong cả cuộc chiến tại miền Nam VNCH. Một cuộc chiến tranh mà người Mỹ đã tham dự và đã hy sinh (trên 58 ngàn chiến binh mà trong số họ có 5 sĩ quan cấp tướng) vì những lý tưởng cao cả, y như cha anh họ đã hy sinh ở các chiến trường Concord; Gettysburg; Normandy. Khi vinh danh những quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh ở chiến trường Khe Sanh trong cuộc chiến Việt Nam, có nghĩa là ông Barack Obama đã thừa nhận tính chính đáng tự vệ của quân dân miền Nam VNCH (có sự trợ giúp của quân đội Hoa Kỳ và các nước đồng minh Úc, Tân Tây Lan, Đại Hàn, Phi, Thái Lan) trước làn sóng đỏ xâm lăng của CS Bắc Việt.

Không dám nhắc đoạn: Mọi người đều bình đẳng, mọi người đều tự do, đều xứng đáng có cơ hội mưu cầu hạnh phúc…mà thực sự người Việt trong nước đã nghe thấy câu nầy trong cái gọi là Tuyên Ngôn Độc Lập của đồng chí Bác từ tháng 9 năm 1945 (thực ra đồng chí Bác thuổng câu này từ Bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ và từ Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791). Đám văn nô trong nước biết rõ là (thực sự từ năm đó 1945 đến nay) ở trong nước Việt, những quyền như: Bình Đẳng, Tự Do, Mưu Cầu Hạnh Phúc đã được bọn đầu lãnh CS Hà Nội (đầy tớ của nhân dân dân) đem … khóa chặt, cất kỹ trong kho rồi. Nhắc lại, sợ rằng người dân trong nước biết: Không hề có những thứ quyền nầy trong đời thường hàng ngày tại Việt Nam mà lẽ ra họ (chủ nhân của đất nước) phải được hưởng.

BarackObamapahbieu

(Barack Obama phat bieu)

Tờ Tuổi Trẻ (do văn nô T-Mai Kinh Luân viết) tuy đăng gần hết bản diễn văn (là tờ báo được coi là … thoáng nhất trong nước) nhưng cũng không thấy có các hàng chữ ” chủ nghĩa cộng sản ” (Communism) và thay câu: ” bịt miệng tiếng nói đối lập ” thành ” im lặng trong bất đồng ý kiến ” và bài viết cũng lờ đi địa danh Khe Sanh.

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=298701&ChannelID=2

Ở các tờ báo khác thì chỉ đơn giản đăng bài diễn văn của ông Barack Obama (sau khi đã bị cắt đầu, cắt đuôi) làm gọn lỏn kiểu: ” Trong bài diễn văn ngay sau lễ nhậm chức tại Đồi Capitol ngày 20/1, tân Tổng thống Mỹ Barack Obama đã cam kết giúp đỡ các nước nghèo đồng thời kêu gọi các nước giàu chấm dứt tình trạng ” thờ ơ ” của mình.

http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=99626

Hoặc: ” Trong bài phát biểu đầy xúc động này, tân Tổng Thống Hoa Kỳ đã có những đánh giá về việc nước Mỹ đang đứng ở đâu đồng thời nói về một tương lai đầy hứa hẹn cho đất nước đang trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế hết sức trầm trọng và mắc kẹt trong 2 cuộc chiến tranh chưa có lối thoát ở nước ngoài “.

http://www.vnmedia.vn/newsdetail.asp?NewsId=154656&CatId=10

Có báo thì làm như không hề có bài diễn văn nhậm chức Tổng Thống Hoa Kỳ của ông Barack Obama ở trên đời (trong mục tin tức thế giới).

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

* nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/worldnews/story/2009/01/090120_obama_speech.shtml

Phạm thắng Vũ
Jan 22, 2009
(còn tiếp)


10/. Có Lỗi Với Nhân Dân.

Ngày đầu năm Âm lịch (Tết ta) ai cũng nhớ đến tổ tiên ông bà. Nhang đèn nghi ngút cháy trên bàn thờ trong gia đình là một chút lòng của con cháu đối với tiền nhân. Đó là chuyện hiếu đễ thường tình nhưng có những gã lại nghĩ đến người khác thay vì tưởng nhớ đến ông bà tổ tiên mình.

Trong mục Xã Hội của trang báo VNExpress số ra ngày 28-1-2009 (mùng 3 Tết Kỷ Sửu) có bài viết về một tay phó nháy (thợ chụp ảnh) tên Trần Thanh Xuân kể về những tình cảm của riêng y với ông già xứ Nghệ (đồng chí Bác).

… xin trích …

” Ngày đầu năm mới Kỷ Sửu, nhớ Bác Hồ, ông Xuân lại đưa hình, ảnh những giây phút cuối cùng của Bác do chính ông ghi và lưu giữ 40 năm nay ra xem, rưng rưng hồi tưởng lại những giây phút thiêng liêng ấy.

Hơn 30 năm cầm máy, làm hàng chục bộ phim quý, nhưng ông không thể nào quên được khoảnh khắc này. Bác nằm đó, bình thản lạ kỳ. Ông cùng với nhà quay phim Trần Anh Trà nước mắt cứ giàn giụa ướt nhòe cả thước ngắm của máy quay.

“Trong giây phút đó, tôi chỉ biết để ống kính góc rộng, điều chỉnh góc độ phù hợp và cứ thế bấm máy liên tục, bỏ sót một hình ảnh nào là có lỗi với nhân dân”, ông Xuân nói”.

… hết trích.

http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2009/01/3BA0AC84/

Đường link của bài viết.

Bọn đầu lãnh CS Hà Nội và đám văn nô trong nước (như bài viết về gã phó nháy nầy) chuyên dùng nhóm chữ: Có tội (hay có lỗi) với nhân dân hoặc có tội với lịch sử, có tội với tổ quốc trong các bài viết, diễn văn của chúng. Ta vẫn thường nghe như sau:

– Ngày 16 tháng 3 năm 1975 lúc 21 giờ, khi nghe tin quân đội miền Nam VNCH bất ngờ triệt thoái từ Pleiku về Tuy Hoà bằng tỉnh lộ 7B. Gã tướng CS Bắc Việt xâm lược Văn Tiến Dũng đã lồng lộn nói với tay Kim Tuấn, Tư Lệnh Sư Đoàn 320 CS Bắc Việt: ” Đó là một thiếu sót, một sơ hở đáng khiển trách. Nếu để địch (tức quân-dân miền Nam VNCH) chạy thoát là một tội lớn với lịch sử mà đồng chí là người chịu trách nhiệm* “. Nghe vậy, gã tướng CS Bắc Việt tên Kim Tuấn nầy (cũng sợ có tội lớn với lịch sử) nên đã vội ra lệnh cho cán binh CS Bắc Việt dưới quyền nã pháo (pháo 130 ly, Cối 82 ly …) tàn sát không nương tay với dòng người dân lành vô tội đang di tản chiến tranh trên con đường hoang phế đã bỏ từ lâu nầy.

– Giải phóng tỉnh Quảng Nam và thành phố Đà Nẵng ngày 29-3-1975 cán bộ và chiến sĩ binh đoàn chúng tôi chẳng người nào muốn nghỉ ngơi. Dù không nói ra nhưng họ (cán binh CS Bắc Việt) hiểu nếu ” xả hơi ” lúc nầy là có tội với Tổ Quốc.*

Ta thấy bài báo viết tiếp:

” Hơn 30 năm cầm máy, làm hàng chục bộ phim quý, nhưng ông không thể nào quên được khoảnh khắc này. Bác nằm đó, bình thản lạ kỳ. Ông cùng với nhà quay phim Trần Anh Trà nước mắt cứ giàn giụa ướt nhòe cả thước ngắm của máy quay”.

Người nào khi chết mà không … bình thản lạ kỳ (còn linh hồn, sinh khí đâu nữa mà cục cựa), thì đồng chí Bác cũng vậy, có gì mà lạ. Viết như vậy mà cũng viết! Hay là đám đầu lãnh CS Hà Nội khi còn sống (có bộ mặt) quen cái thói bình thản lạ kỳ trước các nỗi thống khổ của con dân nước Việt nên gã Trần Thanh Xuân thấy đồng chí Bác cũng … vô hồn kỳ lạ như vậy? Chỉ có lạ là các gã thợ nháy nầy khóc lóc cái nỗi gì mà nước mắt ướt nhoè cả thước ngắm của máy quay (nước mắt ở đâu ra mà nhiều dữ vậy?).

Rồi:

” Ngày 2/9/1969, ông Xuân cùng với nhà quay phim Trần Anh Trà được giao trọng trách quay những thước phim lúc Bác ra đi (tức là đồng chí Bác đi buôn muối, gặp các cụ Các Mác, Lê Nin đó). Năm 1990, tức 20 năm sau, những thước phim quí giá ấy của ông Xuân và ông Trà được đại tá Phạm Quốc Sinh phối hợp với ông Vũ Kỳ cho công bố đầy đủ trong bộ phim ” Những giây phút cuối cùng của Bác Hồ “.

NhobacHo

(Nho bac Ho)

Quay phim từ mãi năm 1969 mà để đến tận năm 1990 (khi đồng chí Bác đã đi gặp các tay tổ CS Các Mác-Lê Nin tới cả hơn 20 năm rồi) mới công bố cho bàn dân thiên hạ được biết. Tại sao để lâu quá vậy? Tuy tay văn nô trong bài (trích từ báo Pháp Luật TP HCM) không nói ra nhưng ai cũng biết là năm 1990 thì các gã đầu lãnh CS Hà Nội như Lê Duẩn (anh Ba) đã chết (10-07-1986), Sáu Búa (Lê Đức Thọ) không còn quyền thế gì nữa. Hai tay trùm CS Hà Nội nầy khi còn chức quyền đã coi ông già xứ Nghệ không là cái đinh gì sất (vì ở gần, gặp mặt nhau hàng ngày nên biết tẩy của nhau quá rõ) dù ở bên ngoài thì lúc nào tay gã Duẩn, Thọ cũng tỏ vẻ coi trọng đồng chí Bác là … vô vàn kính yêu.

Một bằng chứng cho thấy người dân Việt Nam có kính trọng đồng chí Bác thực sự hay không thì ta cứ xét các việc sau:

– Cái gọi là Lăng đồng chí Bác tại khu vực Ba Đình-Hà Nội, ai muốn vào viếng Bác (thực ra là xem xác khô tẩm thuốc của đồng chí Bác mà gần đây có dư luận cho là một cái body làm bằng nhựa (plastic) vì body nầy phản chiếu ánh sáng đèn điện chiếu vào. Xác ướp người thật thì không có vụ phản chiếu ánh sáng như vậy) đều không phải mua vé vào cửa nhưng lâu lâu, cái gọi là Bộ Tư Lệnh Bảo Vệ Lăng phải khuyến mãi bằng cách tặng không cho người chịu đứng xếp hàng vào xem một ổ bánh mì (thì mới có khách chịu vào viếng … xác).

– Dinh Độc Lập của chính quyền miền Nam VNCH (nay bọn CS Hà Nội đổi tên mới là Dinh Thống Nhất thay cho cái tên cũ Độc Lập. Không hiểu sao bọn CS Hà Nội lại cứ sợ 2 chữ Độc Lập hay chúng đòi chỉ mình chúng mới được quyết định có cho hiện hữu Độc Lập hay không Độc Lập?) mỗi lần mở cửa là đầy nghẹt người đứng xếp hàng rồng-rắn vào xem (thực sự là xem chỗ ăn-ở-ngủ năm xưa của Tổng Thống miền Nam VNCH Nguyễn Văn Thiệu). Xếp hàng mua vé hẳn hoi chứ không có vụ cho vào xem chùa (như ở Lăng đồng chí Bác đâu nhá) và cũng chẳng khuyến mãi ổ bánh mì nào hết nhưng vẫn đông người (chen chúc xếp hàng chờ tới lượt) mà trong số đó có cả bộ đội, công an, đảng viên CS đó. Thậm chí có luôn các mẹ liệt sĩ hoặc mẹ nuôi giấu cán bộ cùng các dũng sĩ diệt Mỹ năm xưa nữa.

Dù chính quyền miền Nam VNCH nay đã không còn nhưng người ta vẫn có thể dùng cái Dinh Độc Lập nầy vào các việc khác. Còn cái nhà mồ to đùng ở Ba Đình thì chưa biết sinh lợi cái gì cho đất nước? Hàng năm, nội việc duy trì cảnh quan và trả lương cho đạo quân cấp lữ đoàn (coi sóc cái lăng nầy) rồi đã hết đâu, còn tiền bảo dưỡng xác ướp hóa chất của đồng chí Bác nữa, đã ngốn ngân quỹ cả đống tiền từ tiền đóng thuế của dân Việt trong nước.

Các gã thợ viết trong nước vẫn cứ cái lối viết quanh viết co. Làm cái gì phục vụ cho đảng Cộng Sản VN thì bọn văn nô cũng cố nói là làm cho nhân dân, làm cho Tổ Quốc Việt Nam. Bắt dân Việt ăn mãi bánh vẽ thôi. Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

* Đại Thắng Mùa Xuân, trang 117.

* 30 Tháng 4, trang 34.

Phạm thắng Vũ
Feb 03, 2009.
(còn tiếp)


11/. Giao Liên Tám Trang.

Trên trang báo Quân Đội Nhân Dân số ra ngày thứ Năm 12 tháng 02 năm 2009 trong mục Ký Sự Nhân Vật có bài viết của tay Nguyễn Sỹ Long viết về ” Chiến Công Thầm Lặng ” của một ả (nay đã lên hàng bà ngoại) Việt Cộng tên là Huỳnh Thị Trang tự Tám Trang, ả Việt Cộng Tám Trang nầy khi đó là giao liên Quận Ủy Thanh Khê của Thành Phố Đà Nẵng trong giai đoạn 1965-1975.

http://www.qdnd.vn/qdnd/baongay.psks.nhanvat.51889.qdnd

Đường link của bài viết.

Theo bài viết (như bài bản muôn đời của đám văn nô Cộng Sản VN) thì Tám Trang đã có sẵn hình ảnh đồng chí Bác trong tim khi ả mới hơn 10 tuổi và khi lớn hơn một chút (13 tuổi) thì ả đã biết hoạt động cho cách mạng (trong nhiệm vụ theo dõi địch). Đọc đến đây ta thấy có các suy nghĩ sau:

– Hình ảnh của cậu bé đuốc sống Lê Văn Tám hay thiếu nhi giao liên Kim Đồng (tuốt ngoài miền Bắc VN) phảng phất ở trong câu chuyện.

– Các chú Tiền, chú Lê (Việt Cộng miền Nam tại địa phương) đã dùng cả con nít (trí óc non nớt của cô) trong các công tác của người lớn. Y chang đám khủng bố Hồi Giáo bên vùng Trung Đông dùng con nít trong các hoạt động gây hấn quân đội Mỹ, Đồng Minh (tại nước Iraq) và quân đội Do Thái (tại vùng dải Gaza).

Nếu chỉ có như vậy không thì tác giả bài viết nầy cũng chẳng thèm viết thêm làm gì nhưng gã văn nô Nguyễn Sỹ Long lại nổ quá sức khi cho ả giao liên nầy làm được các ” chiến công ” như sau:

… Lúc ấy, quận ủy quận nhì yêu cầu Hai Được đi học lái xe để chui vào hàng ngũ của địch. Tám Trang ở nhà nuôi con, nuôi bộ đội và chị còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ Bí thư Quận ủy Nguyễn Thanh Năm. Hết thời gian học, Hai Được được tổ chức bố trí lái xe cho Ban công sai của cảnh sát Thanh Khê. Tuy hai người cùng chung trận tuyến nhưng không hề biết nhiệm vụ của nhau. Có hôm, anh dùng xe cảnh sát chở gần 20 bó củi về nhà, trong đó giấu 30 khẩu súng AK. Chị vờ chê củi chưa khô, kéo xuống phơi ngay trước cửa. Tối đến, vợ chồng hì hục khênh vào. Hai Được mới lặng lẽ rút những khẩu súng đưa xuống hầm bí mật.

Một hôm, anh Năm Dừa gặp riêng chị nói: ” Tổ chức giao cho chị nhiệm vụ chuyên chở súng đạn và lương thực về cung cấp cho bộ đội đặc công nằm vùng tại khu vực Thanh Khê. Tôi biết ngoài chị ra không ai có thể làm được. Ý chị thế nào? “. Tám Trang gật đầu quả quyết: ” Tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ “.

Một ngày kia, người đi đường chợt thấy một phụ nữ ăn mặc lịch sự, gánh trên vai mấy bó củi và hai thùng dầu xà lách. Khi qua đồn địch chị bước khoan thai, mỉm cười chào bọn lính. Chúng để chị đi không cần xét hỏi. Tám Trang yên tâm chuyến này chắc thành công dễ dàng. Nhưng khi về gần tới nhà thì một tên lính đi tuần hất hàm hỏi: ” Này bà kia! Gánh cái gì mà nặng dữ vậy? “.

Chị sẽ sàng đặt gánh xuống, từ tốn thưa: ” Dạ! Thưa thầy, tôi lên chợ Ngã Tư mua củi và mấy lít dầu tây. Ông xã tôi theo bà nhỏ đi nhậu xỉn, trúng gió nên tôi mua ít củi về sưởi cho ổng đấy mà “.

– Ông xã bà làm gì mà đổ đốn vậy?

– Dạ, ổng là cảnh sát ở Đà Nẵng đó mấy thầy.

Chị nói như phân bua: ” Mà không biết cảnh sát, lính tráng chi lại say rượu, bồ bịch suốt ngày, rứa thì làm việc ra răng nữa chớ! Nói thật với mấy thầy, tôi mà là thượng cấp thì tôi cho ổng vào tù lâu rồi. Thôi, thầy làm ơn khám lẹ lẹ đi kẻo ổng đợi ở nhà. Thiệt khổ ơi là khổ ” . Nghe vậy, tên lính đi cùng bảo: ” Thôi để bả đi đi. Chồng bả cũng làm việc quốc gia … “. Tám Trang bình tĩnh đặt gánh lên vai, miệng ” cảm ơn mấy thầy ” rồi thong thả bước. Về đến nhà, chị thở phào nhẹ nhõm, lật nắp kéo 4 hòm đạn AK ra khỏi thùng dầu. Những chuyến sau đó, trong vai người buôn chè, chị lại tiếp tục đưa hàng trăm kẹp đạn về hầm bí mật.

Trong cuộc đời hoạt động cách mạng của mình, dù đã trải qua bao hiểm nguy nhưng Tám Trang không thể nào quên được lần trong vai người mua than chở súng về cho bộ đội. Đó là một buổi sáng tháng 6-1967, Tám Trang nhận được tín hiệu từ cơ sở, chị vội vàng lên chợ Hòa Khánh để nhận hàng. Lúc này, Tám Trang đang có thai đứa con thứ 5. Trong đầu chị vụt lên hình ảnh những bao than chờ ngày ở cữ. Tám Trang quyết định giấu 18 khẩu súng AK vào 6 bao than. Được cơ sở giới thiệu, chị thuê một chiếc xe Lam chở than về Thanh Khê. Xe chạy khoảng 2 km, đến đồn cảnh sát Hoà Mỹ thị bị địch chặn lại. Chúng dùng những cây sắt dài chọc thẳng vào bao than. Nhìn cây sắt nhọn chọc vào bao than, lòng Tám Trang như xát muối. Chị biết nếu địch chọc đúng khẩu súng thì chúng sẽ bắn chết chị ngay tại chỗ. Mẹ con chị hy sinh cho cách mạng không phải là điều chị lo lắng, mà điều chị sợ nhất là số súng không về được đến tay bộ đội. Hàng chục chú đặc công nằm vùng trong nhà chị và các cơ sở ở Thanh Khê đang ngày đêm mong mỏi chuyến hàng này. Không có súng, ta không những không đánh được giặc mà còn bị chúng bắt tù đày. Nếu chẳng may hy sinh, không đem được hàng về thì chị có tội với cách mạng. Nhưng nhớ lời anh Năm căn dặn: ” Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải bình tĩnh “. Vì thế, mặc cho tụi cảnh sát lục soát, nét mặt Tám Trang vẫn bình thản. Và điều kỳ diệu đã xảy ra. Địch chọc thủng 6 bao than vẫn không thấy gì, chúng để chị đi. 18 khẩu AK về đến nơi an toàn “.

VCTamTrang

(Viet cong Tam Trang)

Trước đó, Cảnh sát, bảo an, dân vệ … thường xuyên kiểm tra nhà của ả Tám Trang nầy vì (nghi nhà chị nuôi Cộng sản) vậy mà gã Hai Được (chồng Tám Trang) nhận chỉ thị của cấp trên đi học lái xe để chui vào hàng ngũ của địch (Cảnh Sát Quốc Gia) một cách dễ dàng (lái xe cho Ban Công Sai của cảnh sát quận Thanh Khê). Vậy thì Ban Sưu Tra Căn Cước-Lý Lịch của Chi Cảnh Sát quận Thanh Khê của chính quyền miền Nam VNCH đóng cửa văn phòng đi đâu hết cả rồi? Còn cho tay Hai Được nầy dùng công xa chở một lúc 30 cây súng trường AK 47 về nhà khơi khơi (nguỵ trang trong gần 20 bó củi). Thời miền Nam VNCH, dân thành thị (như trong Quận Thanh Khê-Thành phố Đà Nẵng của Tám Trang) hầu như có rất ít người nấu ăn bằng củi (vì nguồn củi phải vào rừng mới có mà lúc đó thời chiến tranh, Việt Cộng miền Nam và CS Bắc Việt sống lén lút đầy trong rừng thì làm sao mà trại cây nào dám cho xe be vào rừng khai thác củi được). Thay vào đó họ sử dụng bếp dầu hôi trong việc nấu ăn ở nhà. Rồi lấy đâu ra được gần 20 bó củi đây? Rõ ràng gã văn nô Nguyễn Sỹ Long đã lấy hình ảnh người dân Việt sau ngày 30-4-1975 khi phải đi vùng kinh tế mới (lên rừng chặt cây làm củi mang về thành thị bán cho người dân nấu ăn) nên đã cho đoạn viết nầy về ả giao liên Tám Trang.

VCTamTrang2

(Viet cong Tam Trang)

Ly kì nhất là y đã cho Tám Trang nuốt gọn 9 bức thư (bằng cách giả ăn trầu rồi nuốt trộng luôn vào bụng) và tiêu huỷ 4 lá thư còn lại (bốc đất vò lẫn cục giấy đã được nhai kỹ và dùng hai tay xoa đều trên nền đất của nhà vệ sinh). Tại sao khi còn ở trong nhà mà ả Tám Trang không thủ tiêu 13 lá thư nầy ngay (còn có thời gian mời bọn Cảnh Sát dùng nước)? Lại đợi bị bắt lên xe rồi mới thủ tiêu chúng (khi phải ngồi giữa hai tên Cảnh Sát, chị nghĩ cách phi tang). Trước giờ trong các bài viết của các gã văn nô khác vẫn tả Cảnh Sát Việt Nam Cộng Hoà luôn là bọn say sưa, chỉ biết chim gái, rất độc ác và là bọn có đôi mắt cú vọ theo dõi chiến sĩ cách mạng từng phút một … Nên bây giờ, Nguyễn Sỹ Long kể về việc thủ tiêu (4 lá thư còn lại) tang chứng bằng cách ” anh linh của các anh hùng liệt sĩ luôn dõi theo bước chân của Tám Trang ” (phò hộ cho Tám Trang làm được các kỳ tích ém mất 4 lá thư bí mật nầy). Đúng là viết lếu viết láo. Ta biết đảng viên Cộng Sản là bọn vô thần, trước đây có bao giờ chúng tin vào niềm tinh tâm linh mà bây giờ lại lôi anh linh của anh hùng liệt sĩ vào câu chuyện nầy (mà anh linh của anh hùng liệt sĩ nào?). Chắc chắn bọn Việt Cộng miền Nam hay bọn CS Bắc Việt chuyên giết hại dân lành vô tội, tàn phá phong hóa của đất nước thì không thể nào chúng có các anh linh ở đây được. Chính bọn Cộng Sản đầu lãnh đã từng ra lệnh cho bọn đàn em ở các địa phương triệt hạ biết bao đền, chùa, miếu trong các đợt chúng gọi là bài trừ văn hóa phong kiến, mê tín tôn giáo. Chúng còn bắt tập trung tất cả các bài vị, sắc phong, bát hương, tủ thờ của từng gia đình một để tập trung vào một chỗ rồi bỏ hư phế mà dân gian thời đó gọi là: Chiến dịch tập trung ông bà, tổ tiên.

VCTamTrang3

(Viet cong Tam Trang)

Có một đoạn mà gã văn nô Nguyễn Sỹ Long nầy viết: ” Không có bằng chứng địch buộc phải thả chị “(ở đây gã văn nô vô tình cho người đọc thấy rõ chính quyền miền Nam VNCH tôn trọng pháp luật nhá). Nhưng rồi gã lại cương: ” Tuy nhiên, bọn dân vệ đã chuẩn bị sẵn bao bố chờ Tám Trang về nhà sẽ thủ tiêu. Nhưng nhờ có người em được cài trong hàng ngũ địch báo cho biết nên chị đã thoát nạn ” (làm như ả Tám Trang nầy lúc đó có Cell phone cầm sẵn trong tay). ” Về nhà gần hai tuần, chị bị địch bắt lại vì có kẻ báo Tám Trang chở súng đạn về cho bộ đội đặc công “. Nếu muốn thủ tiêu Tám Trang thì Cảnh Sát đã giữ ả lại chứ hà cớ gì phải chở về nhà để cho bọn dân vệ (chuẩn bị sẵn bao bố) thủ tiêu. Rồi cũng không cho biết bằng cách nào mà ả Tám Trang nầy thoát nạn (dù là có người em trong hàng ngũ địch báo cho biết). Cái câu bao bố chờ sẵn làm ta liên tưởng tới biết bao cảnh người dân lành vô tội bị bọn công an Việt Minh (thời 1945-1954) bắt trói, bỏ vào bao bố đem vất xuống sông (như trường hợp của nhà văn Khái Hưng tại bến đò Cựa Gà năm 1947) ở trong các vùng sông-rạch của ba miền đất nước Việt.

Cuối bài viết, văn nô Nguyễn Sỹ Long kết thêm câu: ” Chị Trần Thị Khanh, người dân ở quận Thanh Khê cho biết, chị Tám Trang không những anh hùng trong chiến đấu mà còn gương mẫu, nhiệt tình trong các hoạt động của địa phương “. Nhiệt tình hoạt động như vậy thì không biết bà lão giao liên Tám Trang ngày nay có biết đến các vụ dân oan khiếu kiện nhà nước CS tại Hà Nội để đòi lại đất bị đảng viên CS địa phương chiếm đoạt hay không? (trong đó có không ít mẹ liệt sĩ cách mạng bị bọn cường hào ác bá tân thời (là các đồng chí đói rét, run lẩy bẩy đứng trước hiên nhà tranh năm xưa). Hay giao liên Tám Trang giờ chỉ biết nhắm mắt tảng lơ không nghe, không thấy, không biết (cho là cái gì Đảng và Chính phủ CSVN làm cũng đều đúng) như kiểu được các chú, các anh (đồng chí năm xưa) dậy bảo khi phải đối phó với Cảnh Sát miền Nam VNCH.

Gã văn nô Nguyễn Sỹ Long còn nhiều cái phét lác trong bài lắm. Nhưng thôi! Nếu kể thêm thì nhàm tai độc giả.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Feb 14, 2009.
(còn tiếp)


12/. Lại Chuyện Xạo Anh Hùng CS Bắc Việt.

Trên trang báo điện tử có tên là Quân Đội Nhân Dân số Chủ Nhật ngày 15 tháng 3 vừa qua có đăng bài viết của gã văn nô Lê Văn Giang với tựa đề: Trận Đánh ” 1 Thắng 10″ kể về chiến công của 10 đồng chí CS Bắc Việt đầy lùi 15 đợt tiến công của 200 ” lính thủy đánh bộ Mỹ”, tại Đồi không tên-chân dãy núi Cù Đinh, Cam Lộ, Quảng Trị.

Theo bài viết, ngày 26-2-1967, một Tiểu đội 10 gã đồng chí nầy nhận nhiệm vụ bảo vệ kho chứa 3.000 viên đạn H 12 và H 6 để chờ bàn giao cho một trung đoàn khác. Giữ 3.000 (ba ngàn) viên đạn nầy được 2 ngày thì địch (đây là Mỹ) phát giác và tấn công. Tiểu đội CS Bắc Việt (có 3 gã mới nhập ngũ) nầy chỉ được trang bị 4 súng AK47, 6 súng trường, gần một nghìn viên đạn, 60 quả lựu đạn mà đã chống trả lại 15 khẩu trung liên và các loại súng khác của đối phương đồng loạt nhả đạn trong sự yểm trợ của pháo binh bắn phá và 4 máy bay phản lực cùng 2 trực thăng (máy bay lên thẳng) đến không kích. Tiểu đội đã bẻ gãy 10 đợt tấn công của địch cho đến 12 giờ trưa thì bọn địch … tạm nghỉ ngơi (hưu chiến) trong chốc lát để ăn. Giống y như trong các câu chuyện: Trốn và Tìm của trẻ thơ. Đang trốn thì một em giơ tay rồi nói lớn xin tì (tạm nghỉ) để tớ đi … đái, ỉa … hay làm cái gì gì đó.

Bọn địch ăn xong (khoảng 1 tiếng đồng hồ) thì lúc 13 giờ bắt đầu tấn công trở lại (kết hợp cả pháo binh, máy bay phản lực, trực thăng nhưng số lượng bom đạn nhiều hơn, bộ binh trườn, bò thấp hơn … ). Song đều bị thất bại trước tinh thần chiến đấu vô cùng quả cảm của cán bộ, chiến sĩ tiểu đội. Đến 18 giờ trời sẩm tối thì tiếng súng bộ binh im hẳn, trực thăng, máy bay ném bom cũng về hết, chỉ còn lại các trận địa pháo bắn cầm canh (chắc lại phía địch cũng tạm nghỉ ngơi (hưu chiến) để về nhà ngủ. Ngày mai tính sau). Rồi đại đội chi viện đến và chuyển hết 3.000 quả đạn pháo đi nơi khác an toàn.

Bên địch bỏ lại trận địa 41 xác (lực lượng bị thương chúng chuyển đi hết) còn bên ta (tiểu đội CS Bắc Việt) chỉ có 1 chiến sĩ Nguyễn Nhân Nhê hy sinh (đi gặp các cụ tổ CS Mác-Lê Nin) thôi. Tiểu đội đánh thắng và thu được nhiều vũ khí, chiến lợi phẩm. Thật là một kỳ tích và kỳ tích ” 1 thắng 20 ” của Tiểu đội 10 gã đồng chí nầy đã cổ vũ mạnh mẽ tinh thần chiến đấu của bộ đội ta trên khắp các mặt trận. Tất cả 10 gã trong tiểu đội đều được tặng thưởng Huân Chương Chiến Công Giải Phóng.

http://www.qdnd.vn/qdnd/baongay.psks.phongsu.53862.qdnd

Đường link của bài viết.

1danh20nguoi

Ở đây có cái lấn cấn: 3.000 viên đạn pháo H 6 và H 12 là loại đạn gì mà không hề trầy trụa trong cơn bắn phá của trận địa pháo và máy bay ném bom vậy (sau trận đánh vẫn còn y nguyên)? 3.000 viên đạn nầy có thuốc nổ ở bên trong không hay chỉ là 3.000 viên đạn pháo … ảo (tức là không có thực)?

1danh20nguoi2

Ta biết là H 6 là đạn cỡ 75 ly cho loại súng 6 nòng và H 12 (cũng cỡ 75 ly) cho loại súng 12 nòng. Trong chiến tranh hai miền Nam-Bắc (1954-1975) thì quân đội miền Nam VNCH từng tịch thu được khá nhiều loại súng H 12 nầy của phe CS Bắc Việt và Việt Cộng miền Nam. Riêng loại H 6 chỉ thấy sử dụng trong trận Điện Biên Phủ và không thấy dùng loại súng nầy tại các chiến trường thời miền Nam VNCH.

PhaoH6

(Phao H6)

Súng H 6

PhaoH12

(Phao H12)

úng H 12

Chỉ có 10 gã đồng chí mà đánh tan được 200 người lính phía đối phương và sau trận đánh chỉ đi đoong có 1 đồng chí thôi. Kỳ tích như vậy mà không hiểu sao CS Bắc Việt lại phải vét sạch thanh niên đến nỗi còn lôi cả các em bé mới có 15 tuổi đầu cho chiến trường miền Nam (B 2)? Quân đội miền Nam VNCH từng bắt được rất nhiều em bé trai ầy trong các trận đánh. Vẻ ngây thơ, kinh hoàng còn hằn đầy trên nét mặt các em. Tuổi nầy là tuổi đi học. Đâu phải tuổi cầm súng đi đánh nhau. Mà cầm súng chiến đấu cho mục tiêu gì? Chống ngoại xâm hay đi xâm lăng, giết hại đồng bào miền Nam VNCH vô tội ? (làm chết oan cả những đồng bào miền Bắc như gã cán binh Nguyễn Nhân Nhê trong bài kể nầy). Khi bị bắt, cháu nào cháu nấy đều đói lả như ta thấy trong tấm hình một cháu bộ đội của đồng chí Bác dưới đây, đang ăn ngon lành thức ăn từ tay người lính miền Nam VNCH cho. Còn đang tuổi thiếu niên ăn chưa no-lo chưa tới nên chẳng trách, có cháu đã thành liệt sĩ khi mới được 12 tuổi đời. Đối mặt với chiến trường, người trưởng thành trải nhiều trận đánh mà lớ ngớ thì chết như chơi. Vậy mà trong truyện của gã văn nô Lê Văn Giang, gã còn viết là dù đói nhưng các bộ đội của đồng chí Bác đã không đụng đến các thùng đồ ăn của địch (đựng trong thùng rất to). Những gã cán binh này chắc ăn bằng không khí và uống bằng khí trời?

vietcong15tuoitaibudopaugust19672

(Viet cong 15 tuoi tai budop august 1967)

Một tù binh cán binh CS Bắc Việt bị bắt lúc mới 15 tuổi đầu.

lietsi12tuoi2

(Liet si 12 tuoi)

Một mộ phần của cán binh (12 tuổi) của đồng chí Bác. Tội nghiệp đầu xanh, tuổi trẻ.

Cứ lâu lâu, bọn văn nô Cộng Sản trong nước lại sáng chế ra các câu chuyện kiểu kỳ tích như bài viết chống Mỹ-Ngụy năm xưa của gã Lê Văn Giang nầy không ngoài mục đích là lên giây cót tinh thần và để đánh bóng hình ảnh quân đội Cộng Sản VN mà người dân Việt (nhất là tầng lớp trẻ, vào được các trang internet, đọc được các tài liệu thật về cuộc chiến tranh tại Việt Nam) đã biết tỏng tòng tong cái gọi là Quân Đội Nhân Dân nầy chiến đấu vì Tổ Quốc Việt Nam thực hay chỉ chiến đấu cho quyền lợi của bọn Cộng Sản VN.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
March 17, 2009.
(còn tiếp)


13/. Lại Vẽ Thêm Chuyện Về Đồng Chí Bác .

Trên trang báo VnExpress số ra ngày thứ Tư 17 tháng Sáu 2009 có bài viết của Nguyễn Hưng với tựa đề: Vận động kiều bào sưu tầm hiện vật và sáng tác về Bác Hồ. Xin trích các đoạn như sau:

” Tối 16/6, tại Hà Nội, nhiều kiều bào đã tới dự lễ phát động Cuộc vận động sáng tác, quảng bá các tác phẩm văn học, nghệ thuật, báo chí về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh và sưu tầm tư liệu, hiện vật về cuộc đời hoạt động cách mạng của Bác ở ngoài nước.

Ông Trương Mạnh Sơn, Bí thư Đảng ủy ngoài nước, cho biết, cuộc vận động hướng tới người Việt Nam ở nước ngoài và bạn bè quốc tế. Qua việc sáng tác, quảng bá các tác phẩm và sưu tầm các tư liệu, hiện vật về Bác Hồ, cuộc vận động nhằm làm cho cộng đồng người Việt ở nước ngoài nhận thức sâu sắc giá trị tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh “.

http://www.vnexpress.net/GL/Xa-hoi/2009/06/3BA10387/

vandongkieubao

Bài báo của văn nô Nguyễn Hưng.

Cứ mỗi lần các văn nô trong nước viết bài (thổi ống đu đủ) gì về đồng chí Bác thì y như rằng đều kèm theo câu: ” Tấm Gương Đạo Đức Hồ Chí Minh “. Văn nô Nguyễn Hưng nầy cũng vậy khi gã viết: ” Đại diện cộng đồng người Việt Nam sinh sống ở ngoài nước có mặt tại buổi lễ cũng khẳng định, mặc dù mỗi người có một hoàn cảnh và môi trường khác nhau nhưng tất cả đều hướng về Tổ Quốc, về Bác Hồ. Cuộc vận động là cơ hội tốt để 3,5 triệu người Việt sinh sống tại 90 quốc gia và vùng lãnh thổ bày tỏ lòng yêu nước, tự hào dân tộc, hướng về quê hương đất nước, tình cảm với Bác Hồ kính yêu “.

Bây giờ ai cũng rõ đồng chí Bác (khi chưa ngỏm củ tỏi) có thực sự là người có đạo đức hay không để mà làm cái gương cho người Việt ” nhận thức sâu sắc giá trị “. Người Việt tha hương nào mà không hướng về quê hương đất nước. Con số hàng tỉ Đô La Mỹ (nay đã hơn 8 tỉ) mà mỗi năm Việt Kiều gửi về quê nhà đã đủ nói lên điều đó nhưng không có nghĩa đó là bày tỏ tình cảm với ” Bác Hồ kính yêu được “. Tiền gửi về là để giúp đỡ cho thân nhân còn kẹt lại trong một xã hội độc tài, áp bức và lấy chuyện bần cùng hóa nhân dân là một trong các cách để bảo vệ chế độ . Nếu đất nước Việt không bị đảng CS cai trị thì người dân Việt chắc sẽ chẳng cần đến tiền bạc giúp đỡ của thân nhân sống ờ nước ngoài. Có khi còn gửi giúp ngược trở lại nữa. Việt kiều hầu hết là người yêu nước (chỉ trừ bọn tay sai hoặc đang công tác trong các cơ sở ngoại giao của đảng Cộng Sản VN ở hải ngoại) và lòng yêu nước của họ đã có từ bao lâu nay mà đâu cần phải có cuộc vận động cơ hội tốt của đảng ủy CS ngoài nước nào ở đây.

Ban chỉ đạo cuộc vận động có bao giờ thử cổ súy Việt Kiều biểu tình trước các đại sứ quán, tổng lãnh sự của bọn Tàu Khựa để phản đối vụ xâm chiếm các hải đảo trong vùng Hoàng Sa-Trường Sa, vụ tài hải quân của chúng bắn vào ngư thuyền của ngư dân Việt và gần đây nhất là ra lệnh cấm ngư dân Việt đi đánh cá ngay trên lãnh hải nước Việt xem coi. Không bao giờ ta thấy bọn Cộng Sản VN dám có các việc làm đó. Ai, ở trong nước mà có hành động chống lại bọn Tàu Khựa thì còn bị chúng bắt bỏ tù nữa.

Bài báo viết có đoạn: ” … sưu tầm tư liệu, hiện vật về cuộc đời hoạt động cách mạng của Bác ở ngoài nước “. Tài liệu (trong nước gọi là tư liệu) về cuộc đời hoạt động của đồng chí Bác ở hải ngoại thì hầu như các sử gia đã tìm thấy hết cả rồi và các vụ sau đây của đồng chí Bác mới thật đáng để ý: Xin làm bồi trên tàu Latouche-Treville để sang Pháp xin với Tổng Thống Cộng Hòa Pháp cùng Bộ Trưởng Bộ Thuộc Địa Pháp (hai lá đơn cùng đề ngày 15-9-1911) với nội dung giống nhau là xin được nhận vào học ở trường Thuộc Địa để ra làm quan (tay sai) cho thực dân Pháp. Đồng chí Bác (khi đó là anh Ba Nguyễn Tất Thành) viết một đoạn trong đơn như sau: ” Tôi ước mong trở nên hữu ích cho nước Pháp đối với đồng bào tôi “. Vụ bán tin cho thực dân Pháp bắt cụ Phan Bội Châu (Ngày 30 tháng 6 năm 1925, tại Hàng Châu) để nhận 150.000 đồng bạc Đông dương từ Pháp ((Joseph Buttinger, “A Dragon Embattled” (New York: Praeger, 1967-Tập 1)). Sau cùng là vụ Ngục Trung Nhật Ký mà nay nhiều người đã biết đồng chí Bác đã thuổng từ tay một người tù Tàu già nào đó.

tauPhap

(Tau Phap)

Tàu Latouche-Treville tại cảng Nhà Rồng.

Chắc chắn cái gọi là Ban chỉ đạo cuộc vận động phải biết rõ các chuyện về thời gian hoạt động của đồng chí Bác mà tác giả bài viết kể sơ trên đây. Vậy mà văn nô Nguyễn Hưng vẫn viết câu: ” Cuộc vận động là cơ hội tốt để 3,5 triệu người Việt sinh sống tại 90 quốc gia và vùng lãnh thổ bày tỏ lòng yêu nước, tự hào dân tộc, hướng về quê hương đất nước, tình cảm với Bác Hồ kính yêu “.

HChMinhtrckhiriNga

Đồng chí Bác khi ở nước Nga.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
June 22, 2009.
(còn tiếp)


14/. Nguyễn Ái Quốc Tiếp Thu Tư Tưởng Yêu Dân, Yêu Nước Của Vua Quang Trung-Nguyễn Huệ?

Trên trang báo Sài Gòn Giải Phóng Online số ra ngày Chủ Nhật mùnng 6 tháng 9 năm 2009 có đăng một bài viết (Được trích từ tham luận của gã văn nô tên Đoàn Minh Tuấn) với đầu đề: Tư tưởng yêu dân, yêu nước của Nguyễn Huệ được Nguyễn Ái Quốc tiếp thu, nâng cao thành chủ nghĩa yêu nước cách mạng … như sau:

… xin trích…

” Theo nhiều nguồn tư liệu tin cậy, trong thời gian cụ Nguyễn Sinh Sắc làm Tri huyện Bình Khê, Nguyễn Tất Thành từ Quy Nhơn lên vùng An Khê thăm và ở với cha gần 1 năm. Học tiếng Pháp với thầy giáo Phạm Văn Thọ, cha bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, và thăm nơi khởi binh của anh em Nguyễn Huệ tìm hiểu, học tập tinh thần của nhà yêu nước, đại anh hùng của dân tộc ta. Tư tưởng thương dân, không chịu áp bức nô lệ của Nguyễn Huệ đã hun đúc tinh thần cách mạng của Nguyễn Tất Thành.

Trong những ngày dạy học ở Phan Thiết, bác sĩ Nguyễn Kinh Chi, trước là học trò Trường Dục Thanh, nơi thầy Thành dạy học, có kể lại: Thầy giáo Thành dạy lớp 3, thường mặc áo bà ba vải, chân đi guốc … Thầy giáo Thành như nhập tâm, bao giờ cũng kể chuyện về Quang Trung, cái thời kỳ ngột ngạt ở Thăng Long của những ngày quân Thanh chiếm đóng, bên trong thì ầm ĩ chuyển mình trăn trở báo hiệu một cơn dông tố cực lớn. Lòng hận thù nung nấu cho nên khi xuất quân ra Bắc Hà, tư tưởng xuyên suốt của Nguyễn Huệ là quyết chiến đấu giải phóng Thăng Long, giải phóng đất nước: ” Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn/ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ “. Cái khẩu khí trong lời tuyên cáo trước quân dân ta thuở ấy của Nguyễn Huệ, cũng như của Bác Hồ sau này ” Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào ” vậy.

Có thể nói, đất Tây Sơn-Bình Định đã in đậm trong ký ức Nguyễn Tất Thành, tạo bước ngoặt trong cuộc đời cách mạng của Nguyễn Tất Thành. Tư tưởng yêu dân, yêu nước của Nguyễn Huệ được Nguyễn Ái Quốc tiếp thu và nâng cao thành Chủ nghĩa yêu nước vô sản. Nhân dân Bình Định có quyền tự hào về sự hiện diện của Nguyễn Sinh Sắc, Nguyễn Tất Thành. Chắc chắn nơi này sẽ là điểm đến của khách thập phương, khi những di tích về Nguyễn Sinh Sắc, Nguyễn Sinh Cung-Nguyễn Tất Thành-Hồ Chí Minh được phục dựng… ”

… hết trích.

http://www.sggp.org.vn/chinhtri/2009/9/201588/

BaivietcuavannoveHCM

Bài tham luận của gã văn nô Đoàn Minh Tuấn.

Vì đâu lại có vụ trích dẫn bài tham luận của gã văn nô Đoàn Minh Tuấn nầy? Đọc trên đầu trang của bài viết thì ta biết nó đã được gã văn nô nộp bài (thu hoạch của y) trong dịp gọi là: Hội thảo 100 năm Nguyễn Tất Thành ở Bình Định (1809- 2009). Từ bao lâu nay, đảng Cộng Sản VN vẫn rêu rao tinh thần yêu nước thương nòi của đồng chí Bác nhưng trong khoảng hơn 1 thập niên vừa qua thì người dân ở trong nước (nhất là những người có dịp tiếp cận với mạng internet) đều biết rõ thực sự đồng chí Bác chẳng hề có tinh thần yêu nước Việt, dân Việt một chút gì sất vì:

– Yêu dân Việt thì đồng chí Bác đã không phát động cuộc Cải Cách Ruộng Đất tại miền Bắc làm chết hàng trăm ngàn dân lành vô tội (trong thập niên 1950) mà thực sự là vụ cướp không ruộng đất của toàn bộ nông dân miền Bắc vào tay đảng Cộng Sản VN. Ruộng đất lấy từ tay những nông dân bị đấu tố lúc đầu được chia cho các nông dân tá điền để sau đó không lâu thì bắt tất cả tá điền này phải gia nhập vào Hợp Tác Xã làm ruộng tính bằng công điểm (mà lúa khi thu hoạch, tá điền được chia còn ít hơn thời làm cho các địa chủ). Phần lớn lúa thu hoạch đều về tay của nhà nước tức đảng Cộng Sản VN. Coi như cho tay pah3i bây giờ đảng và nhà nước Cộng Sản VN lấy lại bằng tay trái. Còn vụ đấu tố, làm sao có thể chấp nhận lý lẽ một đám người cầm quyền (đảng Lao Động khi đó) đã nhân danh một giai cấp để diệt bỏ một giai cấp khác (dân lành bị kết tội oan uổng) bằng hình thức đấu tố rồi giết chết. Tại sao đảng Cộng sản VN lại tự cho mình cái quyền … giết người như vậy?

– Yêu nước Việt thì đồng chí Bác cũng không bao giờ chỉ đạo cho đàn em Phạm Văn Đồng (có người gọi là Đồng vều mà không hiểu lý do tại sao?) ký cái công hàm (ngày 14 tháng 9 năm 1958) đăng trên báo Nhân Dân ngày 22 tháng 9 năm 1958, trong đó có đoạn: ” … Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận Trung Quốc.”.

– Yêu dân Việt thì đồng chí Bác cũng không bày ra cái vụ gọi là Giải Phóng Miền Nam (mà thực chất là xâm lăng miền Nam VNCH) để đẩy vào chỗ chết biết bao nhiêu thanh niên nam-nữ của hai miền Nam-Bắc. Tại sao đồng chí Bác không tiếp tục chọn kiểu phân chia 2 miền như nước Đức và Korea theo như quốc tế đã sắp xếp. Miền nào phát triển kinh tế theo miền ấy để rồi thời gian thì sẽ biết miền nào chọn mô hình đúng cho xã hội của mình? Năm 1954, đất nước Việt bị chia hai (theo Hiệp Định Geneva), lúc đó Cộng Sản Liên Xô theo chủ trương chung sống hòa bình (do gã Nikita Khrushshew Liên Xô đưa ra), đề nghị cả hai miền Bắc và Nam Việt Nam cùng gia nhập Liên Hiệp Quốc như hai quốc gia riêng biệt vào đầu năm 1957. Giải pháp nầy có thể giúp hai miền sống biệt lập trong hòa bình, thi đua xây dựng và phát triển đất nước, chờ cơ hội thuận tiện sẽ tái thống nhất với nhau. Nhưng miền Bắc dưới chủ trì của đồng chí Bác đã phản đối quyết liệt và vận động với Liên Xô thay đổi chính sách (không có vụ chấp thuận cho hai miền gia nhập tổ chức LHQ nữa) nhằm để đồng chí Bác và đàn em dễ dàng tiến hành việc xâm lăng miền Nam VNCH mà không bị Hội Đồng Bảo An LHQ lên án (và can thiệp) với các chứng cứ xâm lăng của CS Bắc Việt.

– Yêu nước Việt thì đồng chí Bác đã không viết câu: ” đi gặp cụ Các Mác, cụ Lê Nin ” trong bản di chúc (thay vì đi gặp tổ tiên-ông bà hoặc Quốc Tổ Hùng Vương). Như vậy trong tâm tưởng của đồng chí Bác chỉ hướng về quê hương của các tay tổ Cộng Sản (vì di chúc được viết đi, sửa lại nhiều lần). Đồng chí Bác từng sống ở Liên Xô nhiều năm (hai lần trong các thập niên 1920-1930) và biết rõ việc áp dụng chủ thuyết CS đã làm cho dân chúng nghèo đói và đất nước kiệt quệ như thế nào nhưng đồng chí Bác vẫn mặc, cố tình đem cái chủ thuyết nầy tròng vào đầu vào cổ dân Việt nước Việt để đất nước còn di lụy đến ngày hôm nay.

conghamPhamvanDong

Bản Công Hàm của Thủ Tướng Cộng Sản VN , Phạm Văn Đồng.

Chúng ta ai cũng biết là sau vụ sụp đổ của Liên Xô và khối Đông Âu Cộng Sản (đầu thập niên 1990) thì đảng Cộng Sản VN đã bối rối (khi thấy ý thức hệ CS bị người dân ở các nước kể trên vất vào thùng rác lịch sử) và bị mồ côi (không còn các mẫu quốc CS để các đầu lãnh CS Hà Nội bám cứng vào lý thuyết vô thần-xã hội chủ nghĩa được nữa) nên bọn đầu lãnh CS Hà Nội phải buộc lòng đổi mới (thực sự là bắt chước xã hội tự do để cứu đảng) rồi tự sáng tác ra cái gọi là Tư Tưởng Hồ Chí Minh (mà thực sự đồng chí Bác đã tuyên bố thẳng thừng từ lâu là chẳng có tư tưởng cái mẹ gì ngoại trừ đã (copy) bê nguyên xi các giáo điều của các cụ tổ Cộng Sản thế giới. Giờ đây, gã văn nô Đoàn Minh Tuấn nầy lại viết tham luận gán ghép cho đồng chí Bác tiếp thu tư tưởng yêu dân, yêu nước từ … vua Quang Trung và đồng chí Bác đã nâng cao thành chủ nghĩa yêu nước cách mạng (chủ nghĩa vô sản). Vua Quang Trung được gã văn nô này phát hiện là Ngài cũng có tư tưởng đấy nhá. Thật chói tai và lủng củng trong bản tham luận của y.

Đọc sử Việt thì chúng ta cũng biết là vua Quang Trung (Nguyễn Huệ 1753-1792) đã đánh tan quân xâm lược nhà Thanh trong ngày mùng 5 Tết Kỷ Dậu (1789) và sau đó Ngài còn có ý định đòi nhà Thanh trả lại vùng đất Lưỡng Quảng (Quảng Đông-Quảng Tây) về cho nước Việt. Đồng chí Bác tiếp thu tư tưởng yêu nước-yêu dân của vua Quang Trung mà sao lại có vụ công hàm năm xưa vậy, bớ … Đoàn Minh Tuấn?

Bản tham luận viết về đồng chí Bác nhưng gã văn nô Đoàn Minh Tuấn còn lái thêm các đoạn về bố của đồng chí Bác (tri huyện Nguyễn Sinh Sắc) khi gã sáng tác thêm đoạn mới là: ” Giặc nghĩ ra một âm mưu mới, bắt cụ Phó bảng ra làm Tri huyện Bình Khê 1909.” Giặc ở đây là bọn thực dân Pháp và bố của đồng chí Bác bị cưỡng ép phải ra làm quan chứ bản thân của bố đồng chí Bác đâu có muốn. Gã Đoàn Minh Tuấn nhét chữ vào miệng của bố đồng chí Bác câu: cụ nói: ” Các anh về nhà lo làm ăn, tôi đi chuyến này chưa chắc đã làm quan. Vì quan trường là nô lệ giữa chốn nô lệ ” (từ câu: Quan trường thị nô lệ trung chi nô lệ, hựu nô lệ). Sách báo của các sử nô, văn nô trong nước thường viết về bố của đồng chí Bác giống nhau là: ” Cụ thân sinh ra Người (chữ người viết hoa ám chỉ đồng chí Bác) là Nguyễn Sinh Huy, tức Nguyễn Sinh Sắc (1863-1929) … đỗ Phó bảng và sống thanh bạch bằng nghề dạy học … Sau khi đỗ phó bảng, bị bọn thống trị thúc ép nhiều lần, cụ ra làm quan nhưng thường tỏ thái độ tiêu cực, không hợp tác với chúng … Vốn có tinh thần yêu nước, khảng khái, cụ thường chống đối bọn quan trên và bọn thực dân Pháp, cho nên sau một thời gian rất ngắn, cụ bị chúng cách chức. ” (trích trong Chủ Tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp-NXB Sự Thật, Hà Nội 1975 in lần thứ 4 trang 11-12). Thực sự bố đồng chí Bác đã xin đi làm quan ngay sau khi vừa đỗ Cử Nhân (năm 1894) và trước khi đỗ Phó Bảng (năm 1901) sau đó bị triều đình nhà Nguyễn sa thải chứ không phải bị cách chức mà lý do bị sa thải cũng không phải vì ” vốn có tinh thần yêu nước, khảng khái, cụ thường chống đối bọn quan trên và bọn thực dân Pháp ” mà vì đã hành xử tàn bạo với dân chúng. Trong một cơn say rượu, bố đồng chí Bác đã dùng roi mây trừng phạt và đánh chết một người tù (nông dân tên Tạ Đức Quang) vào tháng 1 năm 1910. Gia đình người nầy đã kiện sự việc đó lên cấp trên. Dù tri huyện Nguyễn Sinh Sắc đã chối rằng không phải vì trận đòn đó mà người nông dân chết nhưng triều đình phạt đánh tri huyện 100 trượng (sắc chỉ ngày 17-9-1910). Sau đó hình phạt đánh 100 trượng được chuyển sang cách hạ bốn cấp quan (giáng cấp) và bị sa thải. Khi đồng chí Bác lưu lạc ra nước ngoài (trong vai chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành) còn viết thư (từ New York ngày 15-12-1912) gửi đến cho viên Khâm Sứ Pháp tại Huế để xin cho bố mình một chức quan nhỏ khác. Lời thư tha thiết ” … cầu mong Ngài (khâm sứ Pháp tại Huế) vui lòng cho cha tôi (tức cựu tri huyện Nguyễn Sinh Sắc) được nhận một công việc như thừa biện ở các bộ, hoặc huấn đạo, hay giáo thụ để cha tôi sinh sống dưới sự quan tâm cao quý của Ngài …”

Như vậy chuyện đồng chí Bác tiếp thu tư tưởng yêu nước-yêu dân của vua Quang Trung (Nguyễn Huệ) cũng như chuyện ” cụ Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc đã tham gia vào phong trào yêu nước, tích cực vận động nhân dân chống sưu thuế ở Trung kỳ-phong trào đầu tiên ở Đông Dương, có ảnh hưởng lớn trong Nam ngoài Bắc, làm cho thực dân Pháp lo lắng ” là chuyện hoàn toàn bịa đặt của gã văn nô Đoàn Minh Tuấn cũng như của các sử nô, văn nô cùng cái gọi là hội thảo 100 năm Nguyễn Tất Thành tại Bình Định nhằm đánh bóng, tăng giá trị trở lại cho đồng chí Bác và thân sinh sau khi ở ngoại quốc (tại Hoa Kỳ) xuất hiện bộ dĩa DVD Sự Thật Về Hồ Chí Minh. Ta thấy hành động của đồng chí Bác cũng như của đám đầu lãnh CS Hà Nội trước sau (từ vụ công hàm của Đồng vều năm xưa cho đến các vụ cắt đất, dâng biển cho Tàu khựa hiện nay) đều tiếp thu từ … các tấm gương của Mạc Đăng Dung và Lê Chiêu Thống chứ không từ các danh nhân-hào kiệt nước Việt nào khác..

http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=28611

Đường Link DVD Sự Thật Về Hồ Chí Minh.

Cha (Tri Huyện) say rượu, lạm quyền làm chết một người còn con (Chủ Tịch Nước) say lý thuyết Đại Đồng cũng lạm quyền, gây cho cái chết của … vô số người dân lành vô tội. Ai cũng thấy rõ, vậy mà vẫn còn có những gã văn nô như Đoàn Minh Tuấn viết lếu viết láo kiểu chạy tội như trên đây.

Cha không có công trạng gì với đất nước, vậy mà ngoài cái lăng to đùng (của con trai) ở khu Ba Đình-Hà Nội, đảng và nhà nước Cộng Sản VN còn làm thêm một cái nhà mồ cho bố của đồng chí Bác nữa (tại vùng Cao Lãnh, miền Nam VN). Tất cả cũng đều từ tiền đóng thuế của nhân dân Việt.

langcuanguyensinhsacdec131977

Phần mộ của Phó Bảng Nguyễn Sinh Sắc.

Saigon1975

Việt Cộng pháo kích bừa bãi vào khu gia cư của người dân miền Nam VNCH. Giải phóng dân lành từ hữu sản thành vô sản.

Viết như vậy, nói theo ngôn ngữ kiểu người Hà Nội bây giờ là: Hơi bị láo đấy hoặc theo kiểu người miền Nam: Xạo bà Cố luôn.

Phạm thắng Vũ
Sept 07, 2009.
(còn tiếp)


http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?s=c375b4094d43ca7c53e0799059bba735&t=5150&page=2

September 11, 2009 Posted by | Bọn múa gậy vườn hoang - Phạm thắng Vũ | | 1 Comment